Nhưng mặt trời là sẽ xuống núi, trước khi trời tối, Lục Cận Xung đã đưa Tề Nguyệt trở về doanh trại, hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, nhắc nhở Tề Nguyệt, “Mấy ngày thu săn này, ngươi lưu lại trong doanh trại đừng đi ra ngoài.”
Lục Cận Xung lúc này là muốn nói, chờ hắn giải quyết xong hết mọi chuyện, sẽ cùng Tề Nguyệt đi ra ngoài dạo, rồi lại cảm thấy không thể thực hiện, liền không có đem lời nói còn lại nói xong.
Tề Nguyệt nghe vậy nhíu mày, hắn không học qua võ công lại không am hiểu săn thú, xác thật là không có kế hoạch ra ngoài, liền gật đầu đồng ý.
“Đại ca đã chịu trở lại rồi à, không biết phụ thân đang tìm ngươi sao?”
Hai người mới vừa đi đến gần doanh trại của Vĩnh An Bá, phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói có chút không kiên nhẫn, bởi vì ánh sáng không rõ, Lục Cận Xung phải xoay người hơi hơi nheo mắt để tìm kiếm.
“Người nào đang ở đây đang nói chuyện vậy?"
Giọng điệu này của Lục Cận Xung, chỉ kém nói thẳng chó nhà ai ở chỗ này sủa lung tung.
Người nọ rõ ràng sửng sốt trong giây lát, mới rốt cuộc thấy rõ bên cạnh Tề Nguyệt có thêm một người, thật sự là một thân y phục đen này của Lục Cận Xung, làm người rất khó phát hiện.
Chờ Tề Tranh nhận ra đối phương là ai, trên mặt lại từ sửng sốt chuyển qua kinh ngạc, “Ta là Tề Tranh, đệ đệ của Tề Nguyệt, không biết Lục tướng quân ở đây, đã thất lễ."
“Đệ đệ?” Lục Cận Xung có chút khó hiểu, giống như dò hỏi mà nhìn về phía Tề Nguyệt, đệ đệ nhà ai lại dám nói chuyện với đại ca như vậy.
Đây là nhị đệ của ta, kế mẫu sinh.” Tề Nguyệt hướng hắn giới thiệu.
Lục Cận Xung nhìn nhìn Tề Nguyệt, lại nhìn nhìn Tề Tranh, đột nhiên rất có hứng thú hỏi, “Thì ra là vậy, không biết năm nay Tề nhị công tử bao nhiêu tuổi?”
“Tại hạ năm nay mười sáu, nhỏ hơn đại ca một tuổi rưỡi.” Tề Tranh có chút không được tự nhiên trả lời.
Lục Cận Xung lại đột nhiên cười nói, “Phải không, mười sáu, Tề nhị công tử hình như lớn lên so với tuổi có chút không giống.”
Lời này của hắn cũng không phải giả, bộ dáng của Tề Tranh thoạt nhìn một chút cũng không giống như mười sáu, ngược lại so với Tề Nguyệt còn già hơn.
Lời nói của Lục Cận Xung khiến sắc mặt Tề Tranh cứng đờ, xung quanh lại vang lên vài tiếng cười nhạo, hiển nhiên đều nghe thấy được hai người đang nói chuyện.
Tề Nguyệt kinh ngạc qua đi cũng nhịn không được mỉm cười, hoàn toàn không nghĩ tới Lục Cận Xung sẽ nói thẳng ra như vậy.
Vĩnh An Bá nghe được tin liền chạy đến, vừa lúc nhìn thấy một màn này, cười ha hả chen vào nói, “Khuyển tử còn nhỏ lời nói không có ý gì, thiếu tướng quân đừng trách.”
Không biết vì sao, Lục Cận Xung luôn cảm thấy phản ứng của Tề Minh Văn như vậy, có chút giấu đầu lòi đuôi, giống như đang sợ hãi bị người phát hiện chuyện gì.
Lục Cận Xung để lại tâm nhãn, biểu tình trên mặt vẫn như cũ cười nói, “Không sao.”
Tề Nguyệt đúng lúc mở miệng, “Lục tướng quân hôm nay săn thú cũng mệt mỏi, sớm một chút trở về nghỉ ngơi đi.”
Tề Minh Văn đột nhiên không giống ngày thường mà giữ lại Lục Cận Xung, liên tục phụ họa lời Tề Nguyệt.
Lục Cận Xung cũng minh bạch, hiện tại không phải thời điểm thích hợp để đào bới sự tình đến cùng, gật đầu liền rời đi.
-------------------------------------------------