Nuông Chiều Nữ Chính Trong Tiểu Thuyết Ngược

Chương 6

Người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại lên tiếng thúc giục: “Cậu có nghe thấy không?”

“Ừ.”

Không nghe thấy.

“Nhớ tới nha ——”

Yến Hoài cắt đứt điện thoại.

-

Nhà họ Yến là nhà giàu có tiếng, quan hệ phía bên trong gia đình giàu có từ trước đến nay đều không rõ ràng.

Trong khi chờ cơm, Yến Thần cùng Yến Hoài câu được câu không nói chuyện, Hòa Vi an vị ở bên cạnh hỏi hệ thống: “Quan hệ giữa bọn họ có tốt không?”

Đời trước Hoà Vi chỉ coi Yến Hoài như một nam phụ râu ria, cho nên không đặt quá nhiều tâm tư lên người anh, từ khi trải qua chuyện lần trước, cô phát hiện, không thể coi khinh bất cứ một nam phụ nào.

Không có khả năng nam phụ lại có thể ngủ cùng người phụ nữ của nam chính.

Hòa Vi cúi đầu đùa nghịch ngón tay mảnh khảnh của mình, sau đó nghe hệ thống khó có khi lưu loát mà trả lời hai chữ: “Không tốt.”

Hòa Vi cụp mi.

Hệ thống giải thích nói: “Theo như nguyên gốc trong truyện, hôn nhân của cha mẹ nam chủ Yến Thần là hôn nhân thương mại, tình cảm cũng không tốt, mà Yến Hoài là kết quả của mối tình đầu và cha của nam chủ, mẹ của Yến Hoài mất khi sinh anh ta, sau khi người phụ nữ đó mất, Yến Hoài được cha đón về nhà họ Yến, bởi vì nhớ mãi không quên mối tình đầu, nên cha của nam chủ vẫn thiên vị Yến Hoài hơn.”

Hòa Vi vừa nghe liền hiểu.

Nói cách khác, ở Yến gia, Yến Hoài vẫn được cha Yến ưu ái hơn, như vậy khó trách trước mặt cô Yến Thần rất ít khi nhắc tới người anh Yến Hoài này.

Sau khi biết rõ quan hệ giữa hai người, Hòa Vi nghe hai anh em bình tĩnh nói chuyện, càng nghe càng cảm thấy dối trá không chịu được.

Cô chán muốn chết, duỗi tay lấy một quả nho từ mâm đựng trái cây, “Tại sao đời này anh ta lại xuất hiện sớm hơn so với đời trước?”

Hệ thống trầm mặc một lát, sau đó “Tích” một tiếng, “Ký chủ, thượng cấp vừa thông báo, bởi vì cô thất bại mười lần, đến lần thứ mười một cốt truyện sẽ thay đổi.”

“Có ý gì?”

“Chính là tác giả sẽ viết lại cốt truyện một lần nữa.”

Hòa Vi: “…”

Hệ thống: “Ký chủ, cô không cần tức giận … Tuy rằng cốt truyện thay đổi, nhưng mà các nhân vật sẽ không có biến động, cho nên…”

Hòa Vi ngay cả nho cũng ăn không vô nữa, rút một tờ giấy ăn để lau tay, “Cho nên chúng ta phải làm lại từ đầu.”

Hệ thống không nói.

Hòa Vi thở dài, trầm mặc vài giây, sau đó cô còn phải an ủi hệ thống ngốc nghếch này nữa “Không sao, chết vài lần kiểu gì cũng thành công.”

“…Ký chủ, tôi, tôi sẽ nỗ lực thăng cấp.”

Hòa Vi bị giọng điệu cứng ngắc tràn đầy ủy khuất của hệ thống làm cho bật cười, khóe miệng cong cong, má trái có một má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, vừa nâng mắt, liền đối diện với tầm mắt của người đàn ông ngồi đối diện.

Ánh mắt của người đàn ông đó, vừa văn nhã vừa xa cách, giống như vô tình liếc mắt nhìn cô một cái, không đến nửa giây liền đem tầm mắt dời đi, không nhìn cô thêm một lần nào nữa, giống như vẻ mặt của một chính nhân quân tử, thanh tâm quả dục.

Hòa Vi cũng vội vàng thu lại ánh mắt.

Cô buông ngón tay đang nắm chặt kia ra, may mắn, đời này Yến Hoài không có ý gì với cô.

Đây đúng là một tin mừng nha.

Để ăn mừng, tới bữa cơm Hòa Vi ăn thêm nửa chén cơm.

Cha mẹ Yến một người đi công tác, một người đi nước ngoài du lịch, trong nhà trừ bỏ người hầu cũng chỉ có ba người bọn họ.

Yến Thần không nghĩ tới Yến Hoài sẽ trở về vào hôm nay, vốn dĩ mang Hòa Vi về nhà là để gia tăng tình cảm, kết quả lại thành bữa cơm của ba người, tuy rằng người thứ ba từ lúc ăn cơm một chữ cũng chưa nói, nhưng chỉ cần anh ta ngồi yên một chỗ, Yến Thần cũng không dám làm chuyện gì khác.

Không có hôn môi, đến ôm cũng không thể ôm Hòa Vi một chút.

Buổi chiều khoảng hai giờ, Hòa Vi liền từ Yến gia rời đi.

Vừa bước chân ra khỏi cửa biệt thự, cô liền cảm thấy không khí tươi mát hơn hẳn, hít sâu mấy hơi, cô kéo khóe miệng, đón taxi đến phim trường.

Khoảng cách từ Yến gia đến phim trường không được tính là quá gần, thời điểm Hòa Vi xuống xe đã gần hai giờ rưỡi.

Trước đó Trình Nặc đã gửi cho cô kịch bản của nhân vật nữ số 4 để cô thử vai, ở thế giới cũ Hòa Vi không phải là một diễn viên chuyên nghiệp, nhưng từ khi xuyên vào trong sách được một năm, những vai phụ lớn bé cô đều đã diễn qua không ít, ít nhiều cũng bồi dưỡng được một chút kỹ thuật diễn, cho nên cô có chút tự tin.

Tuy rằng cũng chỉ có chút.

Tới ba giờ, chuyên viên trang điểm tiến vào trang điểm cho mười mấy diễn viên tới thử vai, sau đó liền ngồi chờ đạo diễn và chủ đầu tư đến để trình diện.

Đây là một bộ phim lấy bối cảnh cung đình hầu tước, vai mà Hòa Vi muốn thử là một phi tần ác độc, vì để khắc họa nhân vật, trang phục của cô so với những người khác thì hở hơn một chút.

Hòa Vi cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, đứng trước gương nhìn trước nhìn sau một lúc lâu, sau đó cau mày hỏi hệ thống: “Ở chỗ này tôi sẽ bị ngược sao?”

Hệ thống: “Bắt đầu thăm dò… Thăm dò… Thăm dò xong.”

Giây tiếp theo, hệ thống còn chưa kịp nói nguyên nhân, bên ngoài liền có người gọi cô: “Số 12 Hòa Vi, đến lượt cô.”

Hòa Vi vội vàng xách theo làn váy đi ra ngoài, tới khi đứng trước máy quay, thanh âm máy móc của hệ thống mới yếu ớt vang lên: “Ký chủ, quần áo hỏng, hỏng…”

Tiếng máy móc rõ ràng, ở phim trường nghe có vẻ đặc biệt chói tai.

Sắc mặt Hòa Vi trắng bệch, cô hít sâu một hơi, lại thở ra, cô liền nghe thấy tiếng vải rách rất nhỏ.

Trong nháy mắt, có tiếng người kêu lên kinh ngạc.

Vải từ bả vai đến ngực Hòa Vi liên tục bị bục chỉ, ngay lập tức vải từ trên vai cô trượt xuống, chờ cô phản ứng lại, định giữ lấy miếng vải phòng ngừa từ trên ngực rơi xuống, trên vai liền xuất hiện một chiếc âu phục của nam.

Trong tay Hòa Vi còn nắm miếng vải vừa rách kia, theo bản năng muốn lùi về phía sau, kết quả vừa lui được nửa bước, liền bị người nào đó xách cổ áo kéo trở lại, thanh âm trầm thấp của người đàn ông, loáng thoáng lộ ra vài phần mất kiên nhẫn, “Trốn cái gì.”