Nuông Chiều Nữ Chính Trong Tiểu Thuyết Ngược

Chương 5

Hòa Vi mông lung.

Đời trước cô cùng người đàn ông này tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng không hiểu sao cô lại nghe ra tiếng của anh.

Trầm thấp, dễ nghe, đích xác là Yến Hoài không thể nhầm được.

Hòa Vi cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Tối hôm qua, người đàn ông này còn ở trên giường cùng cô đan mười ngón tay vào nhau, lúc này chỉ đứng cách cô có hơn ba mét, thần sắc lãnh đạm, ấn đường nhíu lại, mang theo thần sắc mệt mỏi do không được nghỉ ngơi tốt.

Hòa Vi cắn cắn môi, xương hàm căng cứng, trên trán lúc nóng lúc lạnh cơ hồ giây tiếp theo sẽ chảy mồ hôi, cô sửng sốt vài giây, sau đó mới ý thức được, đời này Yến Hoài hẳn là không quen biết mình.

Còn tốt, cũng không tính là quá thảm.

Hòa Vi hít sâu mấy lần, nhắc nhở chính mình thu hồi tầm mắt lại, làm bộ dáng cúi đầu thẹn thùng khi đang thân mật cùng bạn trai thì bị người khác bắt gặp, đem hơn nửa khuôn mặt vùi vào khăn quàng cổ.

Yến Thần nâng cánh tay lên ôm lấy bả vai cô, nét không vui trên mặt đã biến mất không còn một mảnh, khóe miệng lười nhác cười nói “Anh, ba biết anh về nhà sao?”

Yến Hoài “Ừ.” một tiếng, một lần nữa kéo cửa xe, cằm khẽ nâng “Xe.”

Chắn đường xe của anh.

Bả vai vẫn luôn căng cứng của Hòa Vi hơi buông lỏng xuống.

Trách không được sắc mặt anh không được tốt, nguyên lai là hai người bọn họ chắn đường xe của anh.

Yến Thần buông vai cô ra, cúi đầu nhỏ giọng cùng cô giải thích, “Anh của anh, Yến Hoài.”

Hòa Vi gật đầu.

Nhìn cô gái vẫn cúi đầu, chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt trắng ngần, thoạt nhìn vô cùng mịn màng, Yến Thần không nhịn được giơ tay chạm vào một chút, “Anh đi đỗ xe, bên ngoài trời lạnh, em theo anh của anh vào trước đi.”

Anh em nhà họ Yến đối với Hòa Vi mà nói, một người là cầm thú, một người đến cầm thú cũng không bằng.

Hòa Vi do dự hai giây, theo bản năng kéo lấy tay áo Yến Thần, “Em chờ anh đi cùng.”

Cô không dám ở một mình cùng Yến Hoài.

Sự tình tối hôm qua không được tính là vui vẻ, thậm chí còn chưa nói được lời nào tốt đẹp, Hòa Vi căn bản không biết Yến Hoài đối với cô là tâm tư gì, rốt cuộc là thật lòng thích cô, hay chỉ là ngẫu nhiên cần một người phụ nữ để giải quyết nhu cầu sinh lí.

Nhưng cho dù xuất phát từ nguyên nhân nào, đều khiến người ta khó có thể tiếp nhận.

Cô dù sao cũng là bạn gái của em trai anh.

Nghĩ đến sự tình tối hôm qua,tinh thần Hòa Vi có hơi lung lay.

Thẳng đến khi Yến Thần đột nhiên duỗi tay giữ chặt tay cô, cô mới phục hồi lại tinh thần, anh ta rõ ràng đã bị câu “Chờ anh” của cô lấy lòng, khóe miệng cùng đuôi lông mày đều giương lên, “Vậy ngoan ngoãn chờ anh.”

Hòa Vi ngoan ngoãn nghe theo.

Cô tận lực khắc chế chính mình mới không rút tay từ trong tay Yến Thần về, nhịn thêm vài giây rốt cuộc cũng chờ được anh ta buông tay ra, xoay người kéo cửa, sau đó mới lên xe.

Cách đó mấy mét, cửa xe của chiếc Bentley màu đen vẫn còn mở, Yến Hoài đặt một tay trên cửa xe, anh híp mắt nhìn, sau đó, khi Yến Thần lái xe rời đi, anh nhìn thấy cô gái đem khăn quàng cổ kéo xuống, nâng bàn tay mà Yến Thần vừa dắt đặt lên mũi ngửi.

Không đến một giây, cô liền cau mày buông bàn tay kia ra.

Khóe miệng anh hạ xuống, đem đầu điếu thuốc tùy tiện dí ở trên tường sau đó ném vào thùng rác, thu lại tầm mắt xoay người lên xe.

Hai chiếc xe một trước một sau chạy ngang qua trước mặt cô.

Hòa Vi lúc này mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

Chóp mũi của cô vẫn còn lưu lại hương nước hoa mà Yến Thần để lại trên tay cô, mùi hương nồng đậm, thật lâu vẫn không tiêu tan.

Hòa Vi hắt xì, lại vội vàng đem khăn quàng cổ kéo lên.

Nửa phút sau, Yến Thần lại một lần nữa xuống xe, cô nhìn độ hảo cảm trên đỉnh đầu anh ta, đã từ 63 lên tới 65.

Cự tuyệt nụ hôn của anh ta, độ hảo cảm tự nhiên lại tăng cao.

Hòa Vi nhìn Yến Thần mặt mày mỉm cười đi về phía mình, vội vàng thu liễm lại cảm xúc, chạy chậm về phía anh ta.

Thấy anh ta lại muốn kéo tay mình, Hòa Vi nhanh chóng đem tay nhét vào túi áo khoác, may mà Yến Thần cũng không nghĩ nhiều, ngược lại ôm lấy bả vai cô đi vào.

Nhà cửa nhà họ Yến có diện tích không nhỏ, chỉ riêng vườn hoa đã rộng bằng cả tiểu khu nhà Hòa Vi rồi, tuy là đầu mùa xuân, nhưng trong vườn hoa cũng đã nở rộ không ít.

Một làn gió thổi qua, từng trận hương thơm xông vào mũi.

Hòa Vi lại không có tâm tư thưởng thức, từ sau khi cô đồng ý kết giao cùng Yến Thần, anh ta vẫn giữ bản tính lăng nhăng, chắc hẳn là mới gặp mặt người phụ nữ nào đó, nên mùi hương trên người mới lấn át cả mùi hoa.

Hòa Vi từ trước tới giờ đều mẫn cảm với mùi hương, ngửi nhiều liền cảm thấy choáng váng đầu óc, cô nhíu chặt chân mày, dùng sức nuốt một ngụm nước miếng, mới cảm thấy đỡ khó chịu.

Yến Thần thật ra cũng rất để ý, thấy khuôn mặt cô từ đầu đến cuối đều trắng bệch, duỗi tay sờ sờ trán của cô, “Làm sao vậy, không thoải mái sao?”

Hòa Vi nhăn mày càng sâu, đang muốn đẩy anh ta ra, tiếng chuông di động liền vang lên, cô thở hắt một hơi, khóe miệng cong cong ngẩng đầu nói “Anh đi vào trước đi, em nghe điện thoại đã.”

Yến Thần giúp cô chỉnh lại cổ áo, “Bên ngoài rất lạnh, em nhanh một chút rồi đi vào.”

Hòa Vi gật đầu, cho đến khi thấy anh ta bước vào cửa mới đem điện thoại ra.

Trên màn hình hiển thị cuộc gọi của Trình Nặc.

Hòa Vi vui mừng khôn xiết, thật lòng coi Trình Nặc như ân nhân cứu mạng của mình, thời điểm nhận điện thoại giọng điệu cũng tràn đầy vui sướиɠ nói, “Nặc Nặc!”

Trình Nặc bị sự nhiệt tình của cô làm cho hoảng sợ, sửng sốt vài giây mới dại ra nói: “Vi Vi cậu đừng quên buổi thử vai chiều nay, bốn giờ, phim trường ngay cạnh trung tâm thương mại Duyệt Dương.”

“Cậu yên tâm đi, tớ nhớ kỹ mà.”

“Đúng rồi Vi Vi… Tớ cảm thấy Yến Thần không đáng tin a, tớ vừa thuận miệng hỏi anh tớ một câu, anh tớ nói bạn gái của tiểu thiếu gia này có thể xếp thành một vòng xung quanh trường học của chúng ta… Cậu xác định lần này anh ta đối với cậu là nghiêm túc sao?”

Hình dung của Trình Nặc về Yến Thần cùng với lời giới thiệu của hệ thống về cơ bản là giống nhau, Hòa Vi thở dài, “Đi một bước tính một bước thôi.”

Dù sao cũng không có biện pháp khác.

Trong khoảng thời gian ngắn hẳn là không có biện pháp chia tay.

Liên quan đến chuyện tình cảm, Trình Nặc biết nhiều lời vô ích, lại dặn dò cô vài câu liền cúp điện thoại.

Hòa Vi nhìn thời gian, thời gian trò chuyện mới hơn hai phút.

Cô thở dài một hơi, nghe thấy cách đó không xa có tiếng bước chân truyền đến, đoán được người đến là ai, cô ngay cả đầu cũng không dám nâng, nắm chặt di động bước nhanh vào biệt thự nguy nga lộng lẫy của nhà họ Yến.

Phía sau cách đó mấy mét, nơi người đàn ông dừng chân nghe điện thoại, nhớ tới ánh mắt trốn tránh của Hòa Vi khi nhìn mình, anh hơi nhíu mi.