Nuông Chiều Nữ Chính Trong Tiểu Thuyết Ngược

Chương 20

May mắn chính là, không phải đời trước Hòa Vi chưa từng ở qua.

Cô nhẹ nhàng nói “Em đang ở Bệnh Viện Nhân Dân 3.”

Bệnh Viện Nhân Dân 3 cách nơi này không xa, chỉ cách một con phố.

Nói chuyện điện thoại xong chạy tới vẫn còn kịp.

Lúc này Yến Thần mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Anh qua ngay lập tức.”

Hòa Vi cũng không cự tuyệt, cô hiện tại đang bệnh, ốm ốm yếu yếu, là thời cơ tốt để tăng độ hảo cảm.

Cô nhỏ giọng đáp ứng “Được”, vừa muốn cắt đứt điện thoại, giọng đàn ông phía bên kia lại vang lên, “Hòa Hòa, em đừng ngắt điện thoại, anh không yên tâm về em.”

A.

Buổi tối ngày hôm qua còn đem bạn gái đang bệnh ném lại hội sở cũng không thấy anh ta không yên tâm.

Hòa Vi khóe miệng châm chọc mà nói, ngữ khí lại nghe không ra sự biến hóa, nói bóng nói gió hỏi: “Tối hôm qua anh làm gì?”

“công ty có chút việc.”

“Phải không…?”

Giọng nói Hòa Vi vừa chuyển, “Không phải là cùng người phụ nữ nào hẹn hò chứ?”

“Suy nghĩ cái gì đâu, thật sự là chuyện công ty,” đầu kia Yến Thần cười rộ lên, “Nếu em không yên tâm anh, về sau mỗi ngày đều đi theo anh?”

Hòa Vi hừ nhẹ một tiếng.

Ngay sau đó cô liền nghe thấy tiếng mở khóa “Tích tích”.

Hòa Vi cũng không dám chậm trễ, một bên khoác áo khoác, một bên hỏi, “Anh hiện tại đang ở đâu?”

“Ở khách sạn gần nhà em một đêm.”

Yến Thần không chịu buông tha cơ hội thể hiện sự chân thành, không đợi cô đặt câu hỏi liền tự mình nói tiếp, “Tối hôm qua em vẫn không trả lời tin nhắn, anh không yên tâm liền tới nhà em, gõ cửa nhưng không có ai, sau đó hàng xóm lại nói em không trở về.”

“Điện thoại cũng gọi không thông.” Yến Thần cười một tiếng, “Hòa Hòa em biết không, nếu hôm nay còn không liên lạc được với em, anh chắn chắn phải đi cục cảnh sát thông báo tìm em.”

Ngữ khí của anh ta còn rất nghiêm túc.

Cảm động đất trời, nếu không phải Hòa Vi biết bản tính của anh ta, kiểu gì cũng tin.

Khóe miệng cô cong cong, tính sơ lược thời gian lái xe từ gần nhà cô đến Bệnh Viện Nhân Dân 3, mười phút cũng đủ, cô cũng bất chấp rửa mặt, mặc thêm áo khoác liền hướng cửa mà đi, “Yến Thần, em qua phố Ngọc Hà ăn trước một chút.”

Phố Ngọc Hà và Bệnh Viện Nhân Dân 3 ngược hướng nhau.

Hòa Vi ôn nhu hướng anh ta làm nũng, “Em tối hôm qua đều không có ăn cái gì…”

Thời điểm nói lời này, đúng lúc cô mở cửa ra.

Kết quả còn chưa bước chân ra ngoài, lại đột nhiên nghĩ đến trong phòng khách còn có hai người đàn ông, cô thu chân lại, nghĩ muốn quay trở lại nhưng đã không kịp, hai người kia đã nghe thấy động tĩnh mà quay đầu nhìn lại đây.

Hòa Vi giật giật môi, “Di động sắp hết pin rồi, em cúp đây.”

Nói xong không đợi Yến Thần đáp lại, cô dứt khoát lưu loát cắt đứt điện thoại.

Không thể để anh ta nghe thấy tiếng đàn ông, nếu không công sức cô cực cực khổ khổ kéo độ hảo cảm, trong một đêm lập tức tụt dốc trở lại.

Hòa Vi hướng hai người phía bên kia gật đầu, sau đó đảo mắt, đem tầm mắt dừng ở trên người Trình Diễm nói “Anh Trình Diễm, em đi về trước.”

Trình Diễm lập tức đứng dậy, “Anh đưa em về.”

Tối hôm qua Yến Hoài trực tiếp đem Hòa Vi mang về nhà, gọi bác sĩ gia đình lại đây, trai đơn gái chiếc, tuy rằng một người vẫn đang sốt cao, nhưng Trình Diễm vẫn không yên tâm.

Anh sợ Yến Hoài làm ra việc cầm thú cũng không bằng, dứt khoát cũng ở bên này ngủ một đêm.

Dù sao nhà cũng nhiều phòng, không thiếu một căn phòng cho khách.

Hòa Vi tuy rằng đã truyền dịch, cũng an an ổn ổn ngủ một giấc, nhưng mà sắc mặt vẫn không tốt như cũ.

Tái nhợt, hơn nữa mặt mày so với ngày thường lớn hơn nửa vòng.

Tuy rằng vẫn là một khuôn mặt nho nhỏ.

Tay Trình Diễm vừa mới đυ.ng tới chìa khóa xe, Hòa Vi liền cười một cái, “Không cần, em gọi xe trở về là được.”

“Kia không được, vạn nhất em lại giống như ngày hôm qua té xỉu thì làm sao bây giờ?” Trình Diễm đá đá chân Yến Hoài “Đúng không A Hoài?”

Mặt Hòa Vi nóng lên.

Cô đã đoán trước được tình huống này, vừa muốn chém đinh chặt sắt mà cự tuyệt, liền nghe thấy tiếng người đàn ông rất lâu mới mở miệng kia “Ừ.”

Hòa Vi: “…”

Cô căn bản không có cơ hội lựa chọn, Trình Diễm đã lấy áo khoác lại “Đi, anh đưa em trở về.”

Hòa Vi nhanh chóng liếc mắt nhìn Yến Hoài.

Anh mặc áo sơ mi màu trắng, cà vạt màu xanh biển cài ngay ngắn, nút tay áo cũng cài sẵn, còn đeo đồng hồ, chắc hẳn là lập tức phải ra ngoài.

Quả nhiên, Trình Diễm hỏi anh: “Cậu không phải cũng phải qua bên kia bàn chuyện hợp tác? Tôi tiện đường đưa cậu qua luôn.”

Yến Hoài không cự tuyệt.

Tối hôm qua Hòa Vi không thành thật, lúc bác sĩ đâm kim vào mu bàn tay, cô vẫn luôn lộn xộn, anh chỉ có thể luôn nắm tay cô.

Cô ngủ, hơi cử động một chút liền có thể làm lệch kim châm.