Nuông Chiều Nữ Chính Trong Tiểu Thuyết Ngược

Chương 21

Yến Hoài ngồi ở mép giường đến hơn hai giờ, trong khoang mũi đều là mùi hương nhàn nhạt trên người cô.

Buổi tối anh ngủ không được, nhưng đồng hồ sinh học hình thành, sáng sớm ngày hôm sau đã tỉnh lại.

Ngủ dậy sớm, liền choáng váng đầu óc.

Anh cũng lười kêu tài xế, trực tiếp đứng dậy, cầm áo khoác tây, vừa mặc vừa đi dép lê theo Trình Diễm ra cửa.

Tầm mắt Hòa Vi dừng lại trên hai người đàn ông vài giây, sau đó nhấc chân đi theo.

Tuy rằng cô không nghĩ tới lại cùng Yến Hoài ngồi chung một xe, nhưng mà cũng biết chính mình không có quyền cự tuyệt, huống chi cự tuyệt nhiều lần, cũng dễ dàng làm người ta nghi ngờ.

Việc duy nhất Hòa Vi có thể làm, chính là thuận theo tự nhiên.

Ba người hai trước một sau ra cửa.

Điều duy nhất đáng được ăn mừng chính là, lần này Trình Diễm lái xe, Yến Hoài ngồi ở vị trí phó lái.

Mà Hòa Vi, một mình chiếm hàng ghế phía sau.

Trình Diễm quay đầu nhìn cô “Về nhà sao?”

Hòa Vi lắc đầu, “Đi Bệnh Viện Nhân Dân 3.”

“Vẫn không thoải mái sao?”

Hòa Vi tiếp tục lắc đầu: “Em vừa nói với Yến Thần là đang ở Bệnh Viện Nhân Dân 3.”

Trình Diễm thoáng nhìn Hòa Vi đang cúi mặt, khóe miệng hơi gợi lên ý cười như là thẹn thùng, anh nhướng mày: “Như thế nào không nói thật với anh ta?”

“Em sợ anh ấy ghen.”

Trình Diễm: “…”

Anh quay đầu liếc mắt nhìn Yến Hoài.

Người đàn ông nhíu mày, cằm có chút căng cứng, sắc mặt thoạt nhìn không phải là không tốt.

Nhưng cũng tuyệt đối không được coi là tốt.

Trình Diễm không dám hỏi nữa, lái xe hướng tới Bệnh Viện Nhân Dân 3.

Bên trong xe nháy mắt liền trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở như có như không của ba người.

Huyệt thái dương của Yến Hoài trở nên đau đớn, anh giơ tay đè lại, đến khi buông tay, anh nhìn năm ngón tay phải.

Bàn tay này đã nắm tay cô suốt hai tiếng.

Hôm nay Hòa Vi cũng chưa từng đưa mắt nhìn anh.

Yến Hoài nhắm mắt tựa lưng vào ghế ngồi, tay nâng lên, che ở trên mi mắt.

Ở phía sau, lúc này Hòa Vi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô nhìn di động, sau đó nhắn tin WeChat cho Yến Thần: 【 Tới rồi chứ? 】

Đầu kia nhanh chóng trả lời: 【 Chờ anh năm phút. 】

Hòa Vi không trả lời.

Ba phút sau, Trình Diễm đem xe dừng ở trước cổng bệnh viện, Hòa Vi nói cảm ơn rồi xuống xe.

Cô tính thời gian rất chuẩn, không lệch một phút nào, xe thể thao của Yến Thần dừng ven đường, cửa xe mở ra, anh ta bước nhanh tới, “Như thế nào ở bên ngoài a?”

Hòa Vi lông mi vừa nhấc, liền thấy độ hảo cảm của anh ta lên tới 72.

Tám năm kháng chiến lập tức liền phải kết thúc.

Hòa Vi ho khan, đôi mắt cong cong hướng về phía anh ta cười cười, “Chờ anh a.”

Giọng nói vừa rơi xuống, Yến Thần dừng ở trước mặt cô, một phen đem cô ôm vào trong lòng, “Hòa Hòa, ngày hôm qua là anh không tốt.”

Hòa Vi hít hít cái mũi, “Không sao đâu.”

“Đinh” một tiếng, hệ thống nhắc nhở nói: “Chúc mừng ký chủ, độ hảo cảm của nam chủ đã tăng lên 75.”

Mà ngay lúc ấy, đối diện bên kia đường trong chiếc Bentley màu đen, Trình Diễm yên lặng mà dịch chuyển tầm mắt.

Yến Hoài rút điếu thuốc, cửa sổ xe hạ xuống, không khí bên ngoài và trong xe một nóng một lạnh.

Anh liếc mắt nhìn hai bóng người đang ôm nhau, sau đó đóng cửa sổ, “Đi thôi.”

Trình Diễm khụ một tiếng “Cậu tính làm sao bây giờ?”

Anh nhìn ra được Yến Hoài đối với Hòa Vi có chút ý tứ.

Yến Hoài trầm mặc.

Bạn gái của người khác, anh còn có thể làm sao bây giờ?

Không chiếm được vậy thì hủy diệt, đây là tác phong của Yến Hoài.

Nhưng là chỉ cần nhớ tới tối hôm qua lúc Hòa Vi bị đâm kim, ý thức tuy rằng không rõ, nhưng lại khóc rất lợi hại.

Cô dường như rất sợ đau, nức nở như mèo con vậy.

Anh không nhẫn tâm huỷ hoại cô.

Dù sao bất quá cũng chỉ là một người phụ nữ thôi, nếu hủy không được, vậy——

Yến Hoài dụi tắt thuốc, khóe miệng cười cô đơn: “Buông đi.”

Bệnh tới như núi lở.

Đặc biệt là cơ thể nguyên chủ yếu đuối suốt 21 năm, vì thế quá trình hồi phục so với người bình thường cũng chậm hơn rất nhiều.

Sau khi Hòa Vi về nhà liền nằm trên giường cả ngày không dậy được, uống một đống thuốc, ngủ li bì tới tối, mới mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Bóng đêm đã bao trùm, trong phòng không bật đèn, đèn đường bên ngoài hắt vào trong nhà, trên sàn nhà phản ra một tầng ánh sáng.

Hòa Vi xoa xoa cái trán có chút trướng đau, mở đèn bàn trên đầu giường, sau đó lấy di động nhìn thời gian.

8 rưỡi tối.

Hòa Vi nhắn cho Yến Thần một tin: 【 Ngủ một ngày, đau đầu, rời giường uống thuốc xong tiếp tục ngủ. 】

Cô khiến cho bản thân mình trở nên thật yếu đuối thật đáng thương, không cần quá mạnh mẽ, cũng không nên như chuồn chuồn lướt nước.

Yến Thần hẳn là thích bộ dạng này.

Quả nhiên, đầu kia nhanh chóng trả lời: 【 Cảm giác tốt không? Muốn đi bệnh viện khám một chút không 】