Mỹ Nhân Bị Điên Phê Sủng Ái

Quyển 1 - Chương 1.2

Xưng hô của tác giả loạn lắm, tuỳ vào tâm trạng ông công đó mọi người.

_______

Hai mắt Lục Ngôn trở nên hung ác, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho thứ tiểu tam đê tiện đó!

Hắn cầm lấy tay Nguyễn Hủ, vùi đầu vào cổ cậu mà cọ cọ: “Bảo bối, sao không nói gì, có phải buồn vì cô ta không?”

Thời điểm thốt ra câu cuối, giọng điệu hắn trầm xuống vài phần, ánh mắt nhìn Nguyễn Hủ càng thêm khủng bố.

Nguyễn Hủ vội vàng lắc đầu, nhẹ nhàng vỗ vai hắn, an ủi nói: “Không phải đâu, A Ngôn, chúng ta về thôi, nếu không ba mẹ sẽ lo a.”

Âm thanh lạnh băng của hệ thống lại một lần nữa xuất hiện: “Chúc mừng ký chủ, giá trị hắc hóa của nam chính - 30.”

Lục Ngôn nhân cơ hội ôm bảo bối ngoan của hắn, môi không ngừng cọ cọ gương mặt Nguyễn Hủ, cảm giác thoả mãn tràn lan trong lòng, tham lam hít lấy mùi sữa tắm trên người cậu, gậy thịt dưới thân nay lại trướng thêm mấy phần.

Với cái kích cỡ này, thì cho dù là kỹ nữ dâʍ đãиɠ nhất phố đèn đỏ cũng sẽ hoảng sợ thét chói tai.

Có lẽ sau này huyệt nhỏ yếu ớt của bảo bối sẽ chịu không ít khổ a.

Nguyễn Hủ còn đắm chìm trong vui sướиɠ khi nghe thông báo của hệ thống, chỉ cần giá trị hắc hóa của nam chính đạt đến số 0, thì nhiệm vụ của cậu đã được tính hoàn thành.

Về đến nhà, vốn dĩ tan học lúc 6 giờ, nhưng hai người lại trì hoãn một chút, ở nhà bây giờ không có ai, cha mẹ cậu đã để lại cơm chiều mà ra quảng trường chơi từ lâu.

Nguyễn Hủ tự giác ngồi vào bàn ăn, chờ bạn tốt đi hâm nóng cơm.

“Bảo bối ngoan, để ca ca đi hâm nóng cơm cho em.”

Lục Ngôn như ngựa quen đường cũ, từ lâu đã tự cho bản thân là chồng cậu, nên không thể để vợ chạm vào việc nhà dù chỉ là một chút.

Cái gì cũng là hắn làm, cha mẹ cậu chỉ đành bất lực lắc đầu, Nguyễn Hủ bị hắn chiều quá mức, có khi bị chiều đến hư luôn rồi, nhưng Lục Ngôn chẳng thèm để ý, đã là vợ hắn thì chỉ cần nằm yên một chỗ, ngoan ngoãn tách chân hầu hạ côn ŧᏂịŧ lớn suốt ngày động dục của hắn là được rồi.

Nguyễn Hủ cơm nước xong, Lục Ngôn cũng chuẩn bị đầy đủ hết nước tắm cho cậu, nhưng không rời đi mà đáng thương đứng bên cạnh cầu xin:

“Bảo bối, cho tớ tắm cùng được không?”

Được voi đòi tiên, Lục Ngôn làm loạn lên, cứ một hai đòi tắm cùng.

Nguyễn Hủ đỏ mặt, cố nén ngứa ngáy khó chịu giữa hai chân, kiên quyết cự tuyệt: “Không được! Tớ tự tắm, A Ngôn, nếu cậu đòi nữa thì tối nay ra phòng khách mà ngủ.”

Da^ʍ huyệt giữa hai chân không ngừng phun nước, làm ướt hết qυầи ɭóŧ, nếu Lục Ngôn mà thấy được, có lẽ cậu thẹn đến mức nhảy lầu mất.

Lục Ngôn buồn bã gật đầu, “Vậy được rồi, bảo bối tắm nhanh nhé!”

Hắn trông mong nhìn theo bóng hình Nguyễn Hủ bước vào phòng tắm, gắt gao dán chặt mắt vào thân hình ướt nhẹp được phản chiếu qua một tấm kính mỏng.

Hắn thèm huyệt nhỏ của bảo bối muốn chết.

Từ ngày Nguyễn Hủ không còn ngủ cùng hắn, hiếm khi hắn liếʍ được huyệt nhỏ, thế nên du͙© vọиɠ không có chỗ phát tiết, đêm nào cũng phát nứиɠ khiến hắn mất ngủ, khó chịu đến phát điên. Thậm chí hắn còn lén trộm qυầи ɭóŧ dính đầy da^ʍ thuỷ của cậu, tự mình vuốt ve an ủi, nhưng vô dụng, chỉ bấy nhiêu đó không thể thoả mãn được hắn, qυყ đầυ khủng bố cho dù tuốt đến mấy cũng không chịu bắn ra.

Nguyễn Hủ tắm rửa bên trong hoàn toàn không biết bạn tốt đang mơ tưởng cậu.

Cậu vừa mới hết cởϊ qυầи áo dơ trên người, liền thấy chiếc qυầи ɭóŧ ướt đẫm như muốn vắt ra nước.

Mặt Nguyễn Hủ đỏ bừng, không dám nhìn tiếp mà ném luôn vào sọt đựng đồ.

Bên dưới ngứa như kiến cắn, ngứa quá ô ô!

Nhưng không được cắm a, làm thế là da^ʍ, rồi nghiện mất.

“Không được…… Không được cắm.”

Nguyễn Hủ cắn răng lắc đầu, ánh mắt dần dần trở nên mờ mịt.

Làn da trắng nõn bị nước ấm hấp cho đỏ bứng, ngứa ngáy dưới hạ thể càng kɧıêυ ҡɧí©ɧ dây thần kinh cậu.

Ngứa quá, làm sao bây giờ, hay là cắm một chút thôi ha, chỉ lần cuối thôi...

Cuối cùng du͙© vọиɠ thắng lý trí.

Cậu vặn vòi nước mạnh hơn nữa, để tiếng nước ào ào lấn át toàn bộ phòng tắm.

Ngón tay của Nguyễn Hủ chậm rãi chạm lên âm đế, dùng sức xoa nắn vài cái, lập tức cậu đã thoải mái đến mức run rẩy toàn thân.

“Ưm a~ Sướиɠ quá, muốn nữa.. Ưʍ.” Nguyễn Hủ mở miệng khẽ rêи ɾỉ, từ từ sờ lên môi thịt âm đế, dùng ngón tay tách mép thịt đỏ tươi.

Phải véo chết huyệt nhỏ dâʍ đãиɠ này, không thể để nó tra tấn cậu a! Quá ngứa.

Nếu lúc đầu quyết định không làm thì không làm, nhưng bây giờ đã làm thì phải dứt khoát làm đến cùng.

Nghĩ thế, cậu dùng sức véo đầu âm đế, tức khắc kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt đánh ập lên, khiến cậu sướиɠ đến phát run.

“Ô... Sướиɠ chết, ưʍ... A.” Kɧoáı ©ảʍ lan tràn dần dần cắt nuốt hết chút lý trí còn lại, tiếng rêи ɾỉ không kiềm nén được mà vang vọng trong phòng tắm.

Ngón tay trắng nõn thon dài di chuyển theo môi huyệt nhỏ, trực tiếp cắm vào âʍ đa͙σ nóng ướt, nhưng một ngón tay căn bản không thể thỏa mãn cậu, cậu muốn thử thứ lớn hơn nữa.

Nguyễn Hủ sướиɠ đến mức khoé miệng chảy nước miếng, cậu nhét thêm hai ngón tay, tiến hành thọc vào rút ra, mà bên trong cũng chiều theo ý cậu, phun đầy dâʍ ɖị©ɧ giúp cho động tác cắm rút trở nên dễ dàng.

Tuy nhiên một lúc sau Nguyễn Hủ chợt cảm thấy bất mãn, dùng sức khuấy đảo bên trong huyệt nhỏ: “Ngón tay quá ngắn …… Muốn thứ khác lớn hơn cơ, ưm a.”

Âm thanh rêи ɾỉ càng lúc càng lớn, giờ khắc này tiếng nước chảy ào ạt hoàn toàn không thể át được nữa.

Lục Ngôn như tên biếи ŧɦái nghe cậu rêи ɾỉ nửa ngày, ánh mắt loé lên một tia u ám, tiến đến gần phòng tắm, gõ gõ cửa.

“Bảo bối? Có chuyện gì sao? Để ca ca tiến vào xem giúp được không?”

____

Mấy bồ follow giúp Ann giúp Ann có thêm động lực với :<