Nguyễn Hủ dừng động tác, khuôn mặt nhỏ trắng bệch vài phần, sợ hãi run rẩy thân mình.
Cậu kẹp chặt hai cặp chân trắng nõn, liều mạng che miệng, “Không được…… Tiến vào, A Ngôn, tớ không sao.”
Sức lực Nguyễn Hủ như bị rút cạn, mềm nhũn mà dựa tường, kɧoáı ©ảʍ mạnh mẽ đánh úp vào khiến cả người cậu lâm vào một vòng tuần hoàn rối rắm.
Nhưng trong tim vẫn còn giữ lại chút ít tự trọng, sợ Lục Ngôn xông vào nhìn thấy cảnh cậu đang dùng tay cắm vào bên trong da^ʍ huyệt.
Tuy nhiên chỉ cần cậu dừng lại, cổ ngứa ngáy lại bắt đầu dâng lên.
Quá ngứa, căn bản cậu không thể dừng được.
Làm sao cậu có thể da^ʍ như thế, nhưng... nhưng sướиɠ quá.
Không dừng được, cậu còn muốn nữa, ưm, a, sướиɠ quá.
Nguyễn Hủ cảm thấy đầu óc như một mảng hồ nhão, gắt gao cắn chặt lấy cánh môi.
Cả người như có một cổ hoả khí điên cuồng thiêu đốt toàn thân, cậu lại lần nữa dùng sức đâm rút nữ huyệt đang phát da^ʍ, ngón tay mới vừa tiến vào, trong nháy mắt thịt mềm bên trong tham lam hút chặt lấy hai ngón tay.
“Sướиɠ chết mất, muốn nữa, ưm…. Không được, A Ngôn, cậu không được vào.”
Âm thanh vừa như cự tuyệt lại vừa như mời gọi, hoàn toàn không kiềm chế nổi tiếng rêи ɾỉ. Một chút cũng không giống cự tuyệt, mà ngược lại giống như hận không thể nói cho hắn biết, nhanh chóng tới đây cᏂị©Ꮒ nát huyệt nhỏ của cậu.
Ánh mắt Lục Ngôn càng ngày càng trầm, nghe thấy tiếng rêи ɾỉ như mèo cái động dục mà côn ŧᏂịŧ dưới nứиɠ muốn phát điên.
Hắn cố gắng ức chế cảm xúc khủng bố, sợ không khống chế được bản thân.
Đầu Lục Ngôn dựa vào khe hở của cửa phòng tắm, giống hệt tên nghiện mà điên cuồng hít lấy hít để không khí nóng ẩm bên trong.
Bây giờ côn ŧᏂịŧ hắn giờ cứng đến mức muốn phá lớp quần chui ra.
Hương vị của bảo bố thơm quá.
Không được, hắn không nhịn được, thật sự muốn vọt vào dùng gậy thịt cᏂị©Ꮒ chết bảo bối.
Chắc hẳn bảo bối của hắn sẽ tức giận khóc nháo lên, một bên trừng mắt một bên cầu xin hắn buông tha cho cậu.
Đúng rồi, hôm nay bảo bối không ngoan, chồng phải trừng phạt bảo bối, đè bảo bối dưới thân rồi tách chân để lộ thịt huyệt phát da^ʍ của bảo bối, dùng miệng tàn nhẫn liếʍ mυ'ŧ cho đến khi nào huyệt nhỏ vừa sưng vừa hồng..
Chồng còn muốn đè huyệt nhỏ hư hỏng, không ngừng làm nó phun nước, khiến bảo bối sướиɠ đến mức hai mắt trắng dã, để toàn bộ âm đế sưng lớn như quả nho, nhưng bấy nhiêu đó vẫn không đủ, côn ŧᏂịŧ lớn của chồng vì bảo bối mà nứиɠ muốn phát nổ, nên bảo bối phải chịu trách nhiệm.
Côn ŧᏂịŧ lớn cứng như sắt đá sẽ gắt gao dán lên âm đế dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠, hung hăng cọ xát, có lẽ lúc đó thịt mềm của bảo bối sẽ ngoan ngoãn quấn lấy qυყ đầυ lớn như quả trứng của hắn, làm hắn sướиɠ muốn bay lên chín tầng mây.
Nghĩ vậy, thứ dưới thân Lục Ngôn càng thêm trướng đau, thậm chí nóng kinh người, nhưng hắn vẫn si mê nhìn thân ảnh trong phòng tắm, tiếng rêи ɾỉ khe khẽ kia vẫn chưa chịu dừng lại.
Bảo bối thật dâʍ đãиɠ, mãi vẫn chưa cao trào a.
Cũng đúng, ngón tay bảo bối nhỏ như thế thì làm gì thỏa mãn được huyệt da^ʍ chứ.
Hắn phải tiến vào giúp bảo bối.
Rõ ràng là bản thân không chịu được du͙© vọиɠ ngập trời, Lục Ngôn vẫn tự cho rằng hắn có ý tốt muốn giúp vợ nhỏ giải toả chút mà thôi, rồi tự gật đầu thuyết phục mình.
Hắn chậm rãi đẩy cửa phòng tắm, một tiếng “kẽo kẹt” vang lên.
Lúc này Nguyễn Hủ mới phản ứng lại, hai mắt mông lung sương mù nhìn chằm chằm nam nhân kia, gương mặt cậu đỏ hồng như máu, ngón tay còn cắm trong trong da^ʍ huyệt chưa kịp rút.
???
Sao hắn có thể tiến vào hả! Làm sao bây giờ?!
Tức khắc Nguyễn Hủ lấy lại được ý thức, hoảng sợ nói không ra hơi, không cẩn thận dùng sức, ngón tay vô tình đâm thật mạnh vào trong nhục huyệt.
“A, đau!”
Toàn thân mất lực, hơn nữa nền nhà lại trơn, cậu lảo đảo sắp ngã xuống.
Lục Ngôn phản ứng nhanh nhẹn, một bước hai bước đã đỡ được bảo bối của hắn.
Ánh mắt hắn từ từ di chuyển xuống bên dưới, thấy ngón tay bảo bối đã rút khỏi nộn huyệt, tiểu huyệt bị cắm đến đỏ thẫm, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
Nhưng cho dù cắm lâu như thế, âm đế vẫn liên tục phun dâʍ ŧᏂủy̠, tựa hồ muốn nói với hắn rằng nó vẫn chưa thỏa mãn.
Lục Ngôn nuốt nước miếng, tay ôm Nguyễn Hủ càng chặt.
Nguyễn Hủ đỏ mặt: “A Ngôn…… Thả, thả tớ ra… Không được.. Cậu tránh ra.”
Cậu định muốn mở miệng nói thì bất chợt cả người cậu cứng đờ, do cảm nhận được một thứ nóng bừng bừng gắt gao dán dưới hạ thân cậu.
Cho dù cách một lớp quần, cậu vẫn có thể cảm nhận được thứ đó cực kỳ khủng bố.
Còn là cái gì thì không cần nói cũng biết.
Nhưng Lục Ngôn không làm ra bất cứ động tác nào khác, không chịu thả cậu ra, như thể câu nói của cậu không hề lọt tai hắn, hắn điên cuồng cọ cọ lên cổ cậu, khàn giọng cầu xin: “Bảo bối, tôi đau quá, nơi đó của ca ca đau quá, làm thế nào cũng bắn không ra, bảo bối giúp ca ca một chút được không? Cầu xin bảo bối.”
_____
Mấy bạn đáng iu follow giúp tớ có thêm động lực edit được hơm :3
Và cảm ơn mấy bạn đã đề cử nhaa!! Yêu lắm hehe