Hiện Trường Vụ Tai Nạn

Chương 13: Cho dù tiểu tao hóa mang thai thì mỗi ngày vẫn sẽ bị lão sư thao( H, phòng y tế play, đạo cụ play )

Vị bác sĩ chỉ nhàn nhạt nhướng mày, nhìn vẻ mặt thẹn thùng nữ sinh nhỏ trước mặt, vươn ngón tay đẩy hoa môi sưng đỏ ra.

“Ngươi đây là…… đã bị bao nhiêu người cưỡиɠ ɧϊếp…?”

Nghe thấy từ “cưỡиɠ ɧϊếp” từ đôi môi mỏng của hắn, hạ thân Thiên Thiên run lên, tuôn ra vài giọt dâʍ ɖị©ɧ.

Người đàn ông thấp giọng cười, từ trong ngăn kéo lấy ra một ống thuốc mỡ đưa cho cô, trên mặt mang theo hơi thở nham hiểm như rắn độc, "Tự bôi đi, nếu để tôi làm, hôm nay em sẽ không thể về được."

“Chiều thứ sáu, tôi ở chỗ này đợi cô, nếu không tới, ba cô sẽ nhận được thông báo từ nhà trường, hiểu không?”

Thiên Thiên cúi đầu, bôi thuốc mỡ lạnh lạnh vào huyệt khẩu, “Đã biết.”

Người bác sĩ này, thoạt nhìn rất ngon miệng nha!

Nhưng hôm nay cô ăn no rồi, để lần sau vậy.

Sau giờ học thứ sáu, cô đến phòng y tế như đã thỏa thuận. Bác sĩ đã thay áo khoác trắng, mặc áo sơ mi xám, dựa vào bệ cửa sổ hút thuốc.

Thiên Thiên tùy ý hắn đánh giá một lúc, nhìn hắn dập điếu thuốc, từng bước một đi về phía cô: “Nằm xuống, duỗi chân ra.”

Giọng nói hắn lãnh đạm, có nề nếp, lạnh lùng ra lệnh cho cô.

Thiên Thiên nằm trên giường bệnh, hé mở nơi riêng tư của mình, nộn huyệt đỏ bừng luôn ẩm ướt, hoa môi mềm mịn đang đóng chặt, vị bác sĩ tháo mắt kính xuống, lộ ra con ngươi sắc bén.

Ngón tay hắn như rắn lướt trên hạ bộ cô, “Nơi này của em, thật xinh đẹp.”

Thiên Thiên không biết nói gì chỉ im lặng, bác sĩ cúi người liếʍ liếʍ, đột nhiên cười nói: “Cũng rất ngon. "

“Hiện tại, để lão sư nếm thử xem bên trong như thế nào!” Nói xong, hắn tháo thắt lưng, chiếc quần rơi xuống đất, côn ŧᏂịŧ đỏ đậm bật ra đập vào trên đùi cô, Thiên Thiên co rúm lại một chút, bàn tay nhỏ mềm mại duỗi ra bắt lấy côn ŧᏂịŧ hắn, nhút nhát sợ sệt vuốt ve vài cái.

“A ~ rất biết sờ, lần sau để ngươi cẩn thận sờ, hôm nay lão sư nóng lòng quá!" Vừa nói vừa dùng ngón tay tách hai cánh hoa môi, dùng sức cắm côn ŧᏂịŧ vào tiểu huyệt.

Hắn ưỡn lưng, đút sâu đến nút cán, dùng hai bàn tay to chơi đùa bóp nắn bộ ngực trắng nõn mềm mại, kẹp lấy núʍ ѵú nhỏ hồng nhuận kéo ra vài lần, "Bộ ngực thật sự rất đẹp, tôi cũng rất muốn nếm thử vị nó như thế nào!"

Hắn cúi đầu liếʍ láp, tham lam mυ'ŧ mấy ngụm, đột nhiên nghiến răng cắn một hàng dấu răng trên đầu ngực cô, chảy ra từng giọt máu nhỏ, “Lão sư! Đau quá ~~”

“Đau? Đau một chút mới nhớ kỹ!” Nói xong, hắn rút dây lưng trói chặt đôi tay cô, không biết từ nơi nào móc ra một cây côn ŧᏂịŧ giả màu đen, không thẽm bôi trơn liền trực tiếp nhét vào lỗ hậu của cô.

“A ~~ đau ~~” Trên đầu Thiên Thiên toát ra mồ hôi lạnh, cô không thích những thứ lạnh như vậy, bởi vì nó không có ích lợi gì cho cô, cô chỉ thích ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của đàn ông.

Bác sĩ điều chỉnh chế độ rung đến mức cao nhất, ghé sát vào tai cô, ác ý liếʍ lỗ tai cô vài cái, "Không sao, ăn côn ŧᏂịŧ giả này trước đi, lần sau lão sư sẽ mang vài người tới thao ngươi, không cần loại đồ vật này, được không?"

Kỳ thật hắn rất muốn nhìn bộ dạng cô bị một đám đàn ông tàn nhẫn thao là như thế nào, tưởng tượng đến cảnh cả người cô đều dính đầy tinh dich đàn ông, hắn liền trở nên điên cuồng.

“Thích không? Cái côn ŧᏂịŧ giả này được làm theo kích thước của lão sư, bị hai căn côn ŧᏂịŧ lão sư thao, có phải rất sướиɠ không?” Hắn nắm chặt tóc cô, qυყ đầυ to lớn nóng bỏng thao mở cổ tử ©υиɠ, không ngừng tấn công vào trongg.

“Cầu ta, cầu ta thao ngươi! Cầu lão sư đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn cho ngươi! Cầu lão sư thụ thai một đứa con! Cho dù tiểu tao hóa mang thai thì mỗi ngày vẫn sẽ bị lão sư thao! Tốt nhất là sinh con gái, như vậy mẹ con hai người sẽ được lão sư thao! Mỗi ngày đều cho các ngươi ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙!”

Sự va chạm man rợ của hắn mang lại cho cô kɧoáı ©ảʍ cực lớn, nơi riêng tư của hai người cắn chặt vào nhau, Thiên Thiên thoải mái vặn eo uốn éo bụng dưới vặn chặt côn ŧᏂịŧ hắn, “rất sướиɠ ~~ thật lớn ~~ côn ŧᏂịŧ lão sư ăn ngon quá ~~ còn muốn ~~ muốn lão sư thao c̠úc̠ Ꮒσα ta~~ không muốn ăn côn ŧᏂịŧ giả ~~ lão sư cho ta a ~~”

“Thao! Thật tao!” Người đàn ông từ trong túi lấy ra một cái kẹp núʍ ѵú và banh miệng giúp cô đeo vào, chặn cái miệng nhỏ nhắn không ngừng la hét, “Yên lặng cho ta thao một lát, lần sau sẽ cho ngươi kêu thoải mái!"

Từ ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vội vã, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng y tế.

“Bang bang bang….có ai ở trong không?”

Bác sĩ đang chạy bước nước rút cuối cùng, miệng Thiên Thiên đang bị bịt kín, có trong suốt nước bọt theo khóe miệng chảy xuống dưới, nàng ô ô kêu, phát tiết dư thừa du͙© vọиɠ.

dịch thể trong suốt chảy xuống khóe miệng, cô thút thít phát tiết du͙© vọиɠ quá mức.

"Con cɧó ©áϊ! Ngoan ngoãn nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ của lão sư đi! Lần này tha cho ngươi!"

Bác sĩ bất mãn xuất tinh, mím môi vén quần lên, khàn giọng nói: "Ai?"

Người bên ngoài ngoài ý muốn là Tô Dịch, “Doanh doanh, em ở bên trong sao?”

Thiên Thiên, tháo miếng bông trên miệng ra, lau sạch dấu vết trên người, bất đắc dĩ đẩy người đàn ông đang đè lên người mình ra, xách cặp đi ra ngoài, "Em Đi lấy thuốc, có chuyện gì sao?”

Tô Dịch lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông đang ngồi trên giường bệnh, nắm cổ tay cô đi ra khỏi cửa, "Không sao, tôi đưa em về. "