Lão sư Lâm Khải ở thư viện đã để ý đến cô gái này từ rất sớm.
Người khác đến thư viện đọc sách, cô mặc dù cũng đến thư viện đọc sách, nhưng dường như cô luôn về rất muộn.
Ngày này, hắn đặc biệt chú ý đến cô, khi nhìn thấy cô đi về phía giá sách, anh lặng lẽ đi theo cô. Ngang qua một dãy giá sách, hắn nhìn thấy cô gái nhỏ ngồi xổm xuống, động tác dứt khoát mở khóa kéo quần nam sinh kia xuống, móc côn ŧᏂịŧ đang nhô cao ra rồi mυ'ŧ chùn chụt.
Lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư, dường như mỗi lần là một người khác. Nam sinh được cô để mắt đến thật may mắn! Hắn nghĩ thầm, vừa nhìn cô gái nhỏ căng phồng hai má ăn côn ŧᏂịŧ, vừa tự mình thủ da^ʍ.
“Ăn ngon không?” Hội trưởng hội học sinh ăn mặc chỉnh tề trước mặt ấn đầu cô nhún vai, giọng khàn khàn nói: , “Tiểu bảo bối, côn ŧᏂịŧ lớn của ca ca ăn có ngon không?”
Thiên Thiên chớp mắt với anh ta, và phun ra qυყ đầυ lớn đã được liếʍ mυ'ŧ, “Ăn ngon.”
Nam sinh bế cô lên và lật cô lại. , Thiên Thiên chống hai tay lên kệ sách nhìn tay anh vén váy và sờ dọc đùi cô.
Anh nghiến răng nghiến lợi, “Tao hóa, đi học mà qυầи ɭóŧ cũng không mặc!”
Thiên Thiên cười vô tội, “Thuận tiện nha!” Thuận tiện mọi lúc có thể được côn ŧᏂịŧ lớn cắm a! Cô liếʍ liếʍ môi, nhìn côn ŧᏂịŧ đen tím của hắn mà nuốt nước miếng.
“Thật là đồ kỹ nữ không biết xấu hổ! Nếu muốn bị thao, ca ca liền thỏa mãn ngươi!” Anh nắm côn ŧᏂịŧ sưng cưng cắm vào nộn huyệt ướŧ áŧ và trơn trượt từ phía sau, lông mao tươi tốt cọ vào c̠úc̠ Ꮒσα cô, cơ thể Thiên Thiên run lên, mông dẩu cao lên.
“Đừng lên tiếng! Ca ca bắt đầu muốn thao ngươi!” Anh đè thấp tiếng nói, đem qυყ đầυ to lớn cắm vào.
Huyệt nộn cô mềm mại, nước nôi dồi dào, hoa tâm run rẩy khi quy đẩu to hắn đi vào, mυ'ŧ còn tốt hơn cái miệng trên. Thịt mềm từ bốn phương tám hướng vặn vẹo và kẹp chặt côn ŧᏂịŧ hắn, vô cùng sảng khoái từ dưới rốn lan ra toàn thân, và mật huyệt thiếu thao liên tục phun ra dịch nhờn, bị cây gậy thịt như sắt khuấy thành bọt trắng mịn, và phần còn lại chảy dọc theo thân gậy cứng ngắc. Nó chảy xuống làm ướt hai túi thịt treo lủng lẳng,
Hắn thỏa mãn khẽ thở ra, côn ŧᏂịŧ dùng sức đâm vào nơi sâu nhất, quấy phá da^ʍ huyệt ẩm ướt, qυყ đầυ từ từ nghiền nát tiểu huyệt, cọ sát vào cổ tử ©υиɠ nhạy cảm của cô.
“Sướиɠ không?” Anh cắn lỗ tai cô, hơi xoay góc côn ŧᏂịŧ của mình, khiến cô thở hổn hển.
“Sướиɠ ~~ đương nhiên sướиɠ rồi ~~ mau cắm ta~~” cô cũng không ngừng cọ xát, hoa huyệt phấn hồng hơi sưng, núʍ ѵú nhỏ cứng rắn như hạt đậu, lông mao thô cứng theo động tác của nam sinh cũng ra vào tiểu huyệt, cọ xát thịt mềm, côn ŧᏂịŧ nóng bỏng căng tràn tao huyệt cô, côn ŧᏂịŧ cứng rắn trượt xuống qua lại và không cho cô ấy thời gian vui vẻ, thật chán ghét!
hai tay ôm lấy hai bờ mông căng tròn của cô nhào nặn, “Còn có thứ tốt hơn nữa!” Anh đứng thẳng dậy, không nói nữa, chuyển động eo bắt đầu đâm vào.
Côn ŧᏂịŧ dày và dài xuyên qua âʍ ɦộ non nớt, thô lỗ thao nộn huyệt non mềm, không kiêng nể cô gái nằm trên giá sách, Thiên Thiên nâng cao mông mình, cơ thể mềm mại của cô lắc lư qua lại với lực tác động của anh, vòng eo thon gon điên cuồng vặn vẹo, chịu đựng sự thao túng không ngừng của anh, cô ngậm chặt môi dưới không dám phát ra tiếng.
Mắt nam sinh đỏ ngầu mắt gắt gao nắm lấy eo cô, hông kịch liệt co giật. Hai túi trứng đung đưa qua lại đập vào chân cô gái, va chạm vào mật dịch phát ra âm thanh gợϊ ȶìиᏂ, chất lỏng giúp côn ŧᏂịŧ ra vào dễ dàng, thậm chí còn thấm ướt cả lôиɠ ʍυ rậm rạp của thiếu niên. Anh cười nhẹ một tiếng, nắm lấy cặp mông đầy đặn của cô, , “Tư thế này của em giống như như một con cɧó ©áϊ bị thao vậy!"
Thiên Thiên không cam lòng yếu thế, “Ngươi cho rằng chính mình ~~ có ~~ có bao nhiêu tốt đẹp ~~ thao cɧó ©áϊ ~~ Không phải là chó đực sao ~~ Hừ ~~ Có khả năng thì nhanh lên đi ~~ Thao chết đi ~~ Nhanh lên ~~”
người trong thư viện ngày càng ít đi, động tác của nam sinh càng ngày càng nhanh, chuyển động của phần thân dưới không ngừng, côn ŧᏂịŧ to lớn đưa hai cánh hoa ra vào, cặp mông lắc lư làm người ta hoa cả mắt. Lâm Khải bắn lên mặt đất, đặt côn ŧᏂịŧ dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình trở lại quần, nghiêm trang đi ra, “Hai người các em, đang làm cái gì vậy! Mau ra ngoài!”
Thiên Thiên sớm đã ngửi thấy mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên người hắn ta, nhìn khuôn mặt tuấn tú tái nhợt của nam sinh, cười đến vô cùng vui vẻ. “Lão sư người không phải biết rõ rồi sao, Hắn đương nhiên đang em!”
Khóe miệng còn dính nhớp tϊиɧ ɖϊ©h͙, bị đầu lưỡi hồng của cô liếʍ sạch, cặp mông đỏ ửng chỉ có một mảnh vải che lấp, đôi vớ tuyết trắng trước đó đã bị kéo xuống chân. Lâm Khải nuốt nước miếng, không kiên nhẫn phất tay với nam sinh, "Lần này quên đi, đừng làm như vậy nữa, cậu đi trước đi!"
Nam sinh vội vàng chạy trốn, không nhìn thấy cô gái bán khỏa thân phía sau đang bị người ôm. Người đàn ông trung niên nắm tóc của cô lên mặt đất, "Liếʍ! Nếu có thể liếʍ ngạnh, lão sư liền thỏa mãn ngươi một lần!”
Đầu lưỡi Thiên Thiên linh hoạt, trượt lên trượt xuống qυყ đầυ, liếʍ sạch toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ hắn bắn ra trước đó, khi chuông tan học vang lên, Thiên Thiên chỉ liếʍ và xuất tinh cho hắn một lần.
Nhìn người đàn ông kiệt sức nằm trên ghế, cô mỉm cười, chỉnh lại quần áo rồi lên xe của ba.
Dừng ở đây đi, cô nghĩ, cô đã chán ghét cái này thân phận, thời điểm cô rời đi. Thân thể mất đi chống đỡ đột nhiên mềm nhũn, Hạ Doanh Doanh cuối cùng cũng tỉnh lại cảm thấy mình nằm mơ, trong mộng hết thảy tựa hồ mơ hồ không rõ ràng.
Cô vuốt vầng trán đau và ngã vào vòng tay của ba mìnhm “Doanh Doanh, không phải sợ, ba ba ở chỗ này, vẫn luôn ở đây.”
Câu chuyện này đã kết thúc ~ Câu chuyện tiếp theo là về chị dâu và em chồng của tôi.