Nam sinh bị cô giữ chặt nuốt nước miếng, quay đầu nhìn về phía thiếu niên dẫn đầu, “Lão đại?”
Nam sinh được gọi là lão đại là người học cùng học cùng lớp với Thiên Thiên, gọi là Tô Dịch, hơn cô một tuổi bởi vì thành tích kém nên ở lại lớp. Tô Dịch nhìn vào bộ dạng trần trụi của nữ thần trong lòng, thầm hận, hắn kéo Thiên Thiên qua, đè cô xuống đất, đưa ngón tay vào đôi môi đỏ mọng của cô, “Trước tiên bú vài cái để ca ca cứng lên cái đã!”
Nói xong, hắn xé toạc chiếc quần thể thao của mình, rút côn ŧᏂịŧ nửa cứng của mình ra, đánh thẳng vào mặt cô.
Thiên Thiên quỳ trên mặt đất, xung quanh có sáu lục căn có màu sắc và độ dài khác nhau, cô chủ động mυ'ŧ lấy côn ŧᏂịŧ Tô Dịch, chiếc lưỡi trơn trượt của cô đảo quanh qυყ đầυ màu đỏ tím.
Tô Dịch nắm lấy tóc cô, nhét côn ŧᏂịŧ cương cứng của hắn vào cổ họng ấm áp của cô, và khẽ đẩy vào miệng thọc vào rút ra, “Côn ŧᏂịŧ ca ca có ngon không?”
Thiên Thiên nói không được, gian nan gật đầu, cô cầm mỗi tay một cây gậy thịt, ba người khác không thể đợi được, bắt đầu thủ da^ʍ trên cơ thể cô.
“Mẹ nó!” Tô Dịch rút côn ŧᏂịŧ ra, bế cô lên, nắm lấy cặp mông mềm mại và mịn màng của cô, đưa côn ŧᏂịŧ vào trong nộn huyệt, “Tam tử! Ngươi lại đây thao c̠úc̠ Ꮒσα cô ta! Hôm nay nhất định phải thao chết con cɧó ©áϊ này!”
Một thiếu niên khác hưng phấn chạy tới, dùng sức bẻ hai cánh mông nộn bạch cô, đem côn ŧᏂịŧ chậm rãi tiến vào, “Thao! Cú© Ꮒσα này thật chặt! So với em gái tao vừa lớn va còn chặt nữa!"
Bên cạnh có người mắng hắn, “Em gái mày năm nay chắc mới mười hai đii! Mày là đồ cầm thú!”
“Thiết! Mới mười hai nhưng lại chạy tới dẩu mông câu tao thao! Người làm anh trai như tao sợ em nó khó chịu, mới giúp nó giải tỏa cơn khát, nhưng âʍ ɦộ của cô gái nhỏ thật mềm! Còn sưng lên khi được thao! Lão tử đã khai bao c̠úc̠ Ꮒσα đó!”
“Ngọa tào! Chặt không chặt không?”
“Vô nghĩa! Đương nhiên là chặt! Mỗi ngày lão tử đều thao đến khi em nó tè ra! Bất quá vυ' em gái tao quá nhỏ, nhưng mông lại nhiều thịt, hôm nào tới nhà tao đi! Cho các ngươi nếm thử mùi vị c̠úc̠ Ꮒσα em tao!”
Tô Dịch dùng hai tay nâng chân Thiên Thiên lên, không nghe thấy những lời nói sảng của bọn họ, hắn chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập, và côn ŧᏂịŧ đang dần lớn mạnh trong tiểu huyệt cô.
“Thích không?” Hắn mơ hồ nói.
Thiên Thiên ôm cổ hắn, lấy lòng mυ'ŧ môi, kích thước của hắn là lớn nhất trong những người này, có thể so sánh với người ba của thân thể này, màu đỏ đậm tỏa ra hơi thở sạch sẽ, nghĩ đi nghĩ lại cũng biết chắc hắn không thường xuyên làm việc này.
Hơn nữa, từ trong ánh mắt thiếu niên có thể nhìn thấy sự yêu mến đối với cô, Thiên Thiên kẹp chặt eo hắn, ê ê a a rêи ɾỉ, “Được ca ca ~~ rất thích ~~ ưm ~~ rất to!”
Tô Dịch điên cuồng hút cắn đôi môi phấn nộn của cô, mυ'ŧ hết nước bọt trong miệng cô, không biết là ai ngậm núʍ ѵú cô, ai đang kéo đôi chân nhỏ của cô cọ cọ vào côn ŧᏂịŧ, toàn thân Thiên Thiên đều nhuốm một vệt hồng, bị Tô Dịch thao đến ào ạt dâʍ ŧᏂủy̠.
“Thao! Cú© Ꮒσα tao hóa này thật mẹ nó tao!” Tam tử ở sau lưng phỉ nhổ, gặm cắn bờ lưng của cô.
“Lão đại, ngươi nhanh lên! Buổi lễ sắp kết thúc rồi!” Hai người đứng ở cửa không được ăn thịt nói, Tô Dịch nghiến răng chạy nước rút vài cái, bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong lỗ huyệt non nớt của cô.
Ngay sau đó, một người nào đó đã thay thế, còn nói lời lăng nhục thiếu nữ trong sáng và đáng yêu một cách bẩn thỉu, “Còn tưởng rằng là nữ thần thanh cao, không nghĩ tới lại là tiểu tao hóa thích ăn côn ŧᏂịŧ, về sau mỗi ngày sẽ đút cho ngươi ăn côn ŧᏂịŧ các ca ca, được không? Lão đại, chụp vài kiểu ảnh cho cô ta đi, lão đại? Lão đại?”
Tô Dịch nhàn nhạt nhìn các anh em mình thao cô đến khi cả người cô mềm nhũn, miệng cô dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của họ, tâm trạng có chút chán nản, kéo nửa thân trần cô gái nhỏ, tự mình giúp cô chỉnh lại quần áo, nghiêm túc ôm lấy khuôn mặt thanh tú của cô, " Bạn học Hạ Doanh Doanh, tôi rất thích cậu, làm bạn gái tôi nhé, được không?”
Hửm?
Sau khi luân gian thì thổ lộ với cô? Đây là cái fuck gì vậy? Một người bạn cùng lớp phải lòng một cô gái bị trượt chân?
Thiên Thiên có chút ngốc, ngốc lăng nhìn hắn.
Tô Dịch nhấp môi, “Không sao, nếu cậu không trả lời, tôi coi như cậu đã đồng ý.” Tiếp theo, hắn chuyển hướng nhìn mấy thiếu niên xung quanh, vẻ mặt nghiêm túc, “Việc hôm nay, ai cũng không được nói ra ngoài, nghe thấy không?”
“Nghe nghe nghe, nghe được nghe được!”
Tô Dịch ôm cô về lớp học, đặt cô ngồi trên ghế, xoa loạn đỉnh đầu cô, nhéo nhéo khuôn mặt tròn trịa của cô, “Buổi tối nghỉ ngơi thật tốt, ngủ ngon nhé! ăn ngon và chờ cuộc gọi của tôi, hiểu không?”
Thiên Thiên ngơ ngác gật đầu.
Đây là…… Bị coi như sủng vật mà đối đãi sao?
Loại cảm giác này cũng không tệ lắm!
Thời điểm tan học, cô đến phòng y tế, chuẩn bị lấy chút thuốc mỡ tiêu sưng. Nếu như bị ba ba phát hiện cô ở trường học ăn vụng thì chết chắc !
Vị bác sĩ áo trắng đẹp trai hiền lành với cặp kính gọng bạc trên sống mũi, hào hoa phong nhã, phong độ nhẹ nhàng. Thiên Thiên kẹp chặt chân, sợ bị hắn phát hiện việc mình không mặc qυầи ɭóŧ.
“Thầy, em đi lấy thuốc.”
“Đem miệng vết thương cho tôi xem.” Hắn dùng ngón giữa đẩy đẩy mắt kính, nhàn nhạt nói.
Thiên Thiên ngồi trên giường bệnh, mở hai chân, lộ ra nộn huyệt phấn hồng.