Hiện Trường Vụ Tai Nạn

Chương 7: Câu được cá lớn

Tống An nhìn khuôn mặt nhỏ mê người bên chân, du͙© vọиɠ vừa rồi chưa được thỏa mãn lại cháy hừng hực bốc lên. Hắn hít sâu một hơi, khàn khàn nói, ngón cái dán lên khuôn mặt nhỏ non mềm của cô, vuốt ve qua lại, "Sắp thi cấp ba rồi."

Thiên Thiên gật gật đầu, “Vâng, còn một năm.”

Những suy nghĩ xấu xa trong đầu Tống An mon men nổi dậy, nhẹ giọng dụ dỗ, "Nhà chú có một đứa con trai, lớn hơn con mấy tuổi, năm nay nó học cấp ba, thành tích cũng không tồi. Muốn nhờ ca ca giúp cháu học bổ túc không? Cháu yên tâm, chú và mẹ cháu sắp kết hôn, không cần ngại ngùng.”

Ừ?

Khóe miệng Thiên Thiên nhếch lên , không cần làm gì mà cá lớn vẫn cắn câu?

Trời mới biết, vừa nhìn thấy nam căn thô to đen tím kia của hắn, tiểu huyệt cô liền ướt, hiện tại cá lớn tự đưa mình vô rọ, sao cô có thể cự tuyệt!

Thiên Thiên rụt rè suy xét trong chốc lát, nghiêng đầu hỏi hắn, “Thật sự sẽ không làm phiền ca ca chứ?”

Vừa nghe con mồi sắp dính bẫy, nụ cười trên mặt Tống An càng chân thật vài phần, “Tất nhiên là không rồi, cứ vậy đi, sau nghỉ hè một thời gian, chú và mẹ cháu kết hôn, liền kêu ca ca giúp cháu phụ đạo được không?”

Hắn thật sự chờ không kịp!

Thiên Thiên đem đầu dựa vào trên đùi hắn, ngoan ngoãn đáp ứng, “Vâng a, chú phải đối xử thật tốt với mẹ cháu.”

Thời điểm về đến nhà, vừa lúc Hạ Trạch muốn đi công tác, Thiên Thiên muốn xin anh ta dự hôn lễ của mẹ, Hạ Trạch gần đây cả thể xác lẫn tinh thần đều ngập tràn thỏa mạn, nên liền đáp ứng mong muốn của cô ngay lập tức.

Chớp mắt đã đến kỳ nghỉ hè.

Mẹ đã chuyển đến căn hộ của Tống An, còn dành riêng một phòng khách cho cô ở.

Con trai Tống An, Tống Ninh năm nay mười tám, cao lớn hiền lành, ngoại hình hoàn toàn khác ba cậu ta, chắc là theo mẹ.

Nhìn thấy cô em gái mới vừa đến chỉ cao tới bả vai cậu, cậu chỉ liếc mắt một cái liền quay đi, lễ phép gật gật đầu, dẫn cô tới phòng mình học phụ đạo.

Mẹ ở phòng bếp nấu cơm, Tống An vẫn chưa tan làm, dường như thế giới nhỏ bé này chỉ có hai người họ, yên tĩnh và bình lặng như thế.

Tống Ninh nhìn cô gái nhỏ bên người lấy sách giáo khoa và bài tập sách ra, mồ hôi làm ướt nhẹp áo sơ mi làm áo dán lên lưng cô, lộ ra áo ngực ren màu đen, ánh mắt cậu tối lại, bất giác cúi người liếʍ cổ cô, ừm, nó mặn.

Thiên Thiên sững người, "Anh..."

Tống Ninh nở nụ cười vô hại, trên mặt hiện rõ sự dịu dàng, "Bắt đầu thôi!"

Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng cô tựa hồ nhìn thấy sau lưng cậu ta mọc một đôi cánh màu đen.

Thiên Thiên mở vở ra, kiên nhẫn lắng nghe anh giải thích những câu hỏi mà cô sai, giọng anh trong trẻo du dương, như dòng suối chảy chậm rãi trong rừng, không biết từ lúc nào, một bàn tay to lớn rõ từng khớp xương bò lên trên đùi cô.

Tới.

Cô nhếc khóe môi, má lúm đồng tiền mơ hồ hiên lên bên má, trong giây lát lướt qua. Cô kinh hoàng lui về sau tránh đi, “Ca, ca ca?”

Tống Ninh khó hiểu nhìn cô, “Làm sao vậy?”

Thiên Thiên cúi đầu nhìn bàn tay to vô cùng tự nhiên như không có việc gì kia, hai má đỏ ửng, “Không, không cái gì.”

Phi! Giả đứng đắn!

Tay Tống Ninh đã luồn vô giữa hai chân cô, bất ngờ xốc váy đồng phục cô lên, lộ ra qυầи ɭóŧ nhỏ màu trắng.

Cậu không giấu nổi ý định nữa, vội vàng bịt miệng cô lại, "Suỵt ~~ Đừng quấy rầy dì nấu ăn."

Vẻ mặt Thiên Thiên hoảng sợ gật đầu, Tống Ninh vừa lòng buông tay, một bên xé rách áo trên người cô ra, lộ ra áo ngực màu đen. Áσ ɭóŧ làm hằn lên trên vυ' hai vết đỏ hồng, Tống Ninh tháo mắt kính trên mắt xuống, cúi đầu cắn núʍ ѵú nhỏ của cô.

“Ưm ~~ rất ngọt!” Ngón tay cậu kẹp nhéo đầu lưỡi mềm mại của cô, khiến cho cô không thể phát ra âm thanh, một cái tay khác kéo áo ngực đằng trước xuống, hai bầu ngực đầy đặn lộ ra ngoài.

"Người thì nhỏ mà vυ' thì lớn như vậy? Bị ai xoa lớn? Hả? Nói cho ca ca!” Anh trêu chọc hai luồng nộn nhũ, thuần thục cắn cắn đầṳ ѵú cô.

Trước đó cậu ta có không ít bạn gái, nhưng đây là lần đầu tiên cậu ta chơi với một cô gái nhỏ như vậy, điều này khiến cậu ta có chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ, côn ŧᏂịŧ bên trong quần jean nhô cao ra ngoài.

Cậu cũng không lột sạch cô, chỉ móc đôi vυ' bự trắng nõn chơi đùa trong lòng bàn tay, một bên kɧıêυ ҡɧí©ɧ, một bên phát ra những lời lăng mạ, qυầи ɭóŧ Thiên Thiên đã ướt một mảnh, Tống Ninh chen vào giữa hai chân cô, nhéo và nẩy cục thịt nhỏ đầy đặn vài lần khiến cho cả người cô mềm nhũn mặc cậu bài bố.

Cậu kéo tay nhỏ của Thiên Thiên đặt lên đũng quần mình, “Nào, giúp ca ca xoa xoa côn ŧᏂịŧ! Nếu xoa thoải mái, thì cho ngươi ăn một lần, ngoan!”

Thiên Thiên ngoan ngoãn cách một tầng vải dệt xoa côn ŧᏂịŧ trướng đại của cậu taa, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, chắc là mẹ cô đang đi tới, hoảng sợ ôm cô gái vào lòng ngồi vào lòng, giúp cô cài lại quần áo trước ngực.

Một giây sau, người phụ nữ dịu dàng đẩy cửa đi vào, "Ninh Ninh, mẹ nấu cho bọn con chút đồ ăn, đừng làm mình mệt mỏi quá, mệt thì nghỉ một lát.”

Thiên Thiên vừa vặn ngồi ngay đúng nơi du͙© vọиɠ cậu ta đang bừng bừng lữa, nảy ý xấu cọ cọ côn ŧᏂịŧ cậu ta, Tống Ninh trìu mến sờ tóc cô, cười với người phụ nữ vừa trở thành mẹ kế, "Đã biết."

Mẹ Hạ vừa đóng cửa lại, Tống Ninh liền thay đổi sắc mặt, lột qυầи ɭóŧ của cô ném sang một bên, đặt cô ngồi trên đùi mình, bàn tay to hung hăng đặt lên bờ mông trắng nõn của cô, “tiểu tao hóa không ngoan! Còn dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nhanh thôi liền biết ca ca ngươi có bao nhiêu lợi hại!”

Nói xong, cậu liền đẩy ngã cô lên giường, từ sau lưng cắm vào.