Hiện Trường Vụ Tai Nạn

Chương 8: Còn tưởng là hàng còn nguyên, không nghĩ tới lại là tao chó cái

Thiên Thiên cắn môi không dám phát ra âm thanh, nũng nịu dùng mông cọ cái đùi thon dài của Tống Ninh, dùng đôi mắt to ướŧ áŧ móc hắn, "Ca ca, của ca thật lớn a ~~"

Tống Ninh cười nhẹ một tiếng, l*иg ngực chấn động một chút, côn ŧᏂịŧ thô to thọc vào huyệt khẩu hơi khô nước vài cái.

Côn ŧᏂịŧ cậu hơi nhỏ so với ba cậu nhưng cũng được xếp vào loại khủng, côn ŧᏂịŧ không vận động tìиɧ ɖu͙© nhiều nên có màu đỏ nâu, gân xanh hung dữ nhấp nhô, qυყ đầυ cực lớn có mép và góc căng ra, vách lỗ mỏng manh từng chút một, bị âʍ ɦộ trống rỗng nuốt chửng một cách thèm khát, hai cái túi căng phồng ép vào giữa hai mông.

Mái tóc dài của Thiên Thiên rũ xuống, quay đầu nhìn cậu, “Ca ca, động đi ~~"

Tống Ninh nhếch khóe môi, vỗ vỗ bờ mông căng tròn của cô, “Còn tưởng là hàng còn nguyên, không nghĩ tới lại là tao cɧó ©áϊ! Ngoan ngoãn nằm bò, ca ca cho ngươi ăn côn ŧᏂịŧ!”

Côn ŧᏂịŧ đã căng gần hết cỡ đưa đẩy lên trên, mạnh mẽ va chạm với da^ʍ huyệt tiết dịch, thiếu niên đỡ vòng eo thon gọn của cô, cái mông tăng tốc độ thao, làm cho hai luồng nhũ thịt phía trước của cô đung đưa va đập, dâʍ ŧᏂủy̠ văng khắp nơi, chỉ có thể nán lại dưới thân anh như một con cɧó ©áϊ động dục.

“Tiểu lãng kẹp chặt vậy, không biết còn tưởng là xử nữ đấy! Nói cho ca ca, là bị ai khai bao?” bề ngoài của cậu hoàn toàn bất đồng với côn ŧᏂịŧ to lớn đang vận động dưới thân cô gái nhỏ, hai bên giao hợp không chừa một kẽ hở, làm cậu vô cùng sảng khoái.

“Là ba ba ~~ a ~~ a ~~ là ba ba ~~ ngô ~~” nàng bị hắn đâm cho hơi thở không xong, kiều suyễn tinh tế.

Huyệt nộn ướŧ áŧ kẹp côn ŧᏂịŧ cậu vô cùng chặt, tầng tầng lớp lớp hút ngày càng mạnh, cậu hưng phấn đẩy côn ŧᏂịŧ vô hết lần này đến lần khác, cái khe ướŧ áŧ bóp chặt côn ŧᏂịŧ tím đen, Thiên Thiên chống ở trên giường, chịu đựng những cú thúc nhanh và mạnh mẽ của cậu.

“Thật sự lại để cho ba ba ngươi thao! Thật là không biết liêm sỉ tiểu tao bức! Nhất định là ngươi câu dẫn trước! A! Kẹp thật chặt! Trách không được ba ba đều muốn thao người! Vυ' còn rất lớn nữa, mông còn trắng, căn bản chính là thiếu thao!” Cậu hoàn toàn lộ ra bản chất lỗ mãng phóng đãng của mình ra bên ngoài, gặm cắn làn da cô gái nhỏ đến xanh tím, còn lưu lại một dấu răng.

Bàn tay thô ráp hữu lực của cậu nhéo cặp mông tròn trịa của cô, hai bờ mông như quả cầu tuyết bị cậu dùng sức tách ra, cánh tay cường tráng mạnh mẽ ôm chặt lấy eo thon của cô, hai túi tinh vỗ vào mông cô phát ra tiếng bạch bạch, cặp mông đỏ hỏn càng làm cho hắn phấn khích hơn, phần thịt mọng nước dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ bị qυყ đầυ cực đại đẩy ra sau.

Cô gái bị cậu thao phát ra tiếng rêи ɾỉ, kìm nén không dám lớn tiếng, đột nhiên có tiếng đóng cửa, chắc là Tống An đã về, Thiên Thiên nghe tiếng mẹ hỏi han ân cần người đàn ông, siết chặt bụng nhỏ, “Mau bắn ra, chú đã về!”

Tống Ninh còn chưa vui vẻ bao nhiêu, tức giận cắn bờ vai mảnh khảnh của cô, dùng đầu lưỡi mềm mại liếʍ vết răng, “Tiểu tiện hóa, buổi tối không được đóng cửa! Chờ ca ca tới thao ngươi! Nghe thấy không!”

Nói xong, nhịp điệu ra vào của cậu không ngừng tăng tốc, qυყ đầυ càng vào sâu bên trong, như muốn xuyên qua cả tao bức cô, tiểu huyệt cô bóp chặt côn ŧᏂịŧ cực đại của cậu, không chừa một kẽ hở nào, hạ bộ hai người dính chặt vào nhau.

“Nhanh một chút ~~ ca ca mau xuyên qua ta ~~ ô ô ~~ nhanh nhanh~~” Giọng nói của mẹ gọi hai người xuống ăn cơm truyền qua khe cửa, Thiên Thiên dùng hết sức hút hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ cậu bắn ra ngoài.

Tống Ninh kéo quần lên bước ra ngoà, Thiên Thiên chỉnh lại váy rồi đi đến bàn ăn với phần dưới trống rỗng.

Tống An nhìn gò má ửng hồng và khuôn miệng đỏ bừng của cô, thân dưới không tự chủ cứng lên, ngồi vào bàn không để ai phát hiện ra sự bất lịch sự của mình.

Tống Ninh yên lặng ngồi bên cạnh ba mình, nhiệt tình chăm sóc em gái mới tới, “Ăn nhiều một chút, thân thể còn đang phát triển.”

Thiên Thiên ngoan ngoãn cười, trong miệng liếʍ ngón tay dính dầu mỡ, hai ngón tay trắng nõn mềm mại của cô lén lút cởi dép lê, lặng lẽ dơ chân lên hướng về hai người đàn ông phía đối diện, một ba một con, không chệch phát nào, cô chính là một người công bằng minh bạch!

Tống An sửng sốt, cảm giác được bàn chân ngọc nhỏ bé trắng nõn kia giẫm lên đũng quần mình xoa nhẹ vài cái, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© trong quần lại lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được đứng thẳng lên, phô trương khí thế trước mặt cô. Tống Ninh vốn đã chưa được thỏa mãn tìиɧ ɖu͙©, lại bị cô giẫm lên như vậy càng làm cháy lên ngọn lửa trong người, ấn vào đôi chân nhỏ nhắn non nớt của cô.

Tống An véo lòng bàn chân cô, thấy cô cười như không có chuyện gì, ngay lập tức hiểu rõ, trên khuôn mặt thanh tú nở một nụ cười không có rõ mục đích.

Tiểu tao hóa này, dám to gan ngay tại đây câu dẫn hắn!

Tay hắn không cẩn thận run lên, làm rơi chiếc đũa xuống đất, Tống An cong lưng, vừa lúc nhìn thấy thấy dưới gầm bàn chiếc váy trống trơn của cô huyệt nộn đỏ bừng, không một cọng lông, hoa môi khép mở dính vài giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Mẹ Hạ xoay người vào phòng bếp lấy thêm canh, hắn thừa dịp liền chui xuống gầm vàn, thè cái lưỡi nóng hổi ngậm lấy tiểu huyệt mẫn cảm của cô.

Thiên Thiên cắn chặt môi dưới, hai tay nhỏ đè cái đầu của xù của hắn, hơi thở nặng nề của anh phả vào nơi mềm mại nhất của cô, bao phủ toàn bộ vùиɠ ҡíи, kín kẽ không một khe hở, hấp thụ tất cả du͙© vọиɠ trong cơ thể cô.

Thiên Thiên không tự giác kẹp chặt hai chân, cảm nhận cảm giác được hắn khẩu giao.

Mẹ bưng canh trở về thì không thấy Tống An có chút kỳ quái, “Ba con đâu?”

Tống Ninh vô cùng tự nhiên, “ba đang ở nhà vệ sinh.”

Mẹ Hạ không nghi ngờ lời cậu nói, ngồi bên cạnh con gái đang ăn cơm, trong khi dưới gầm bàn, Thiên Thiên bị đầu lưỡi Tống An kɧıêυ ҡɧí©ɧ đến đạt kɧoáı ©ảʍ.

m l