“Ư ~~ bảo bối! Cuối cùng ba ba cũng thao được ngươi! Ba ba muốn thao chết ngươi! Thao chết ngươi! Hưm ~~ thật tao! Con đ* nhỏ của ba ba! Mỗi ngày phải dổng mông cho ba ba thao!” Hạ Trạch đem toàn lực dồn vào trên eo, giống như chó đực tàn nhẫn thọc vào rút ra nộn bức cô, qυყ đầυ to lớn hung hăng đâm vào tiểu bức phấn nộn ướŧ áŧ, đẩy hết cả lông mao vào sâu bên trong, tiểu huyệt đói khát phun ra nuốt vào côn ŧᏂịŧ thô cứng, thân gậy dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠.
“Con gái ao hóa! Doanh doanh là tiểu tao hóa của ba ba! Ba ba muốn thao nát tiểu tao bức ngươi, ba ba mỗi ngày đều phải cường bạo ngươi!” Anh ta mạnh mẽ xoa nắn cặρ √υ' lớn của Thiên Thiên, lưu lại dấu vết hằn đỏ trên da cô.
Côn ŧᏂịŧ anh ta đen tím óng ánh, gân xanh nổi đầy trên thân gậy, khuấy đảo thành tử ©υиɠ cô, làm cả người cô tê dại, dâʍ ŧᏂủy̠ cũng vì vậy trào ra nhiều hơn.
“Ưm ~~ đại côn ŧᏂịŧ ba ba thao con gái thật sướиɠ ~~ rất sướиɠ ~~ tiểu tao bức rất sướиɠ ~~ ba ba thao bức ~~ thật sướиɠ a ~~” Cô không hề cố kỵ, lớn tiếng kêu lên.
Hạ Trạch bị bị lời nói dâʍ đãиɠ của cô kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hai túi trứng đập bạch bạch vào huyệt khẩu đỏ bừng, xoa bóp đầṳ ѵú nhỏ đã cứng lên, “Cái vυ' nộn này cần được bú ʍúŧ, ngươi nói có phải không, tiểu tao bức thiếu thao!”
Đùi của cô gái kẹp chặt eo của anh, lên xuống theo tốc độ chạy nước rút của anh ta, giống như động vật động dục, “Là ~~ con gái chính là tiểu tao bức thiếu thao~~ côn ŧᏂịŧ to của ba ba cắm con gái rất thoải mái ~~ rất sướиɠ ~~”
Bàn tay to lớn của người đàn ông giữ eo cô lên xuống, hai bầu vυ' bị anh cắn đến chảy máu, anh ta cọ vào ngực cô, hạ thể giống như động cơ xe tác động mạnh vào điểm mẫn cảm của cô “Tao cɧó ©áϊ! Đồ lẳиɠ ɭơ! Cắt ngang công việc của ba ba! Thao! Tiểu cɧó ©áϊ! Ngươi muốn làm gãy côn ŧᏂịŧ ba ba sao!”
Ngón tay của anh ta bẻ hai cánh mông cô ra, sờ về phía c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ đang khép kín, “Tao hóa! Thả lỏng một chút! Bằng không ba ba sẽ thao c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ của ngươi!”
Thiên Thiên duỗi chân rộng ra, tránh những ngón tay của anh," Đừng ~~ đừng đυ. cái mông nhỏ của con gái~~ba ba ~~”
Anh ta híp hai mắt, hạ thân như môtơ điên cuồng cọ xát tiểu huyệt cô, cuối cùng cũng khống chế không được, một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c nóng bỏng bắn vào trong cơ thể cô, sướиɠ đến mức cô phải thốt lên một tiếng.
Sau đó giúp Hạ Trạch liếʍ sạch sẽ côn ŧᏂịŧ, Thiên Thiên về nhà một mình.
Dù đã quyết định sống với ba nhưng cô vẫn muốn gặp mẹ. Người phụ nữ khuê các dịu dàng đoan trang trong truyền thuyết hoàn toàn khác biệt với Liên Cơ, cô rất muốn nhìn thấy.
Với những ký ức mơ hồ, Thiên Thiên tìm được nơi ở của người mẹ thân thể này.
Tầng hai mươi mấy tòa chung cư, cô nhìn thang máy đi lên từng tầng, bàn tay nhỏ bé nắm chặt quai cặp sách.
Cô lấy chìa khóa ra, lặng lẽ bước vào cửa, cửa phòng khép hờ, bên trong truyền đến một âm thanh ái muội mơ hồ, Thiên Thiên hưng phấn liếʍ liếʍ môi, dựa vào khe cửa nhìn vào phòng.
“Ưm ~~ ưm ~~ Tống An ~ không được ~~ quá nhanh ~~ tha em ~~ a a ~~” Người phụ nữ bị thao đến run rẩy ghé trên giường, người đàn ông phía sau quỳ gối, thân thể cường tráng với làn da màu động đập vào mắt cô, đường cong lưng săn chắc, cặp đùi cơ bắp khỏe khoắn và rậm lông.
Hắn đang ở thời kỳ sung mãn, trong người tràn đầy khí lực không thể nào trút bỏ được mỗi ngày, người phụ nữ này dung mạo xinh đẹp thanh tú, vừa ly hôn chồng và không ở trong mối quan hệ nào, hắn ta thấy thế liền tranh thủ, dụ dỗ cô ta đến mê muội, cúi đầu răm rắp nghe lời hắn.
Chỉ có một điều làm hắn không hài lòng, người phụ nữ này trên giường không làm thỏa mãn hắn ta được, mỗi tuần chỉ cho hắn chạm vào hai ba lần, làm sao có thể thỏa mãn hắn!
Tống An không vui, tăng tốc chạy nước rút.
Ngay lúc xuất tinh, trực giác như dã thú của hắn nhìn về phía cửa phòng ngủ, một cô gái nhỏ mặc đồng phục đang đứng đó, tò mò đánh giá hắn, đôi mắt ngập nước nghi hoặc nhìn phía dưới hắn ta, làm côn ŧᏂịŧ vừa mới mềm xuống liền cứng lên.
Người phụ nữ bị hắn làm cho mê muội bất tỉnh, hắn rút côn ŧᏂịŧ ra, chà chà vài cái lên ga giường, khoác đại cái áo sơ mi đi về phía cô gái nhỏ, kéo cô bé tới phòng khách.
“Người bạn nhỏ, cháu là ai? Tại sao lại ở chỗ này?” Trên mặt hắn ta lồm xồm râu quai nón, dù có hạ giọng nói cũng không cảm thấy hắn là người tốt.
Thiên Thiên giả bộ thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng cúi đầu, xoắn góc áo, cắn môi không chịu nhìn hắn, “Cháu cháu, tới tìm mẹ, mẹ.”
Người đàn ông ngồi trên sô pha, nở nụ cười với cô, sợ dọa đến cô , « Ừm, con gái của cô ấy, đến đây, nói với chú, cháu bao nhiêu tuổi rồi ? »
Thiên Thiên chớp chớp đôi mắt, e thẹn nhìn hắn, ngoan ngoãn ngồi trên thảm dưới chân hắn, đối mặt với đũng quần căng phồng của hắn ta, “cháu, cháu sắp mười lăm.”