Bao nhiêu dịch phun ra bị đầu lưỡi lấp kín, sau đó bị hắn hung hăng mυ'ŧ sạch, Hạ Hồng Minh nhìn trứng trứng xinh đẹp bên dưới dươиɠ ѵậŧ, không nhịn được mà niết niết, đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến Bách Văn Ninh theo bản năng nâng eo, cảm giác như hầu hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ tồn tại trong dươиɠ ѵậŧ bị hắn trực tiếp uống sạch, muốn giãy giụa nhưng hiệu quả của thôi miên quá mạnh, chỉ có thể ngây ngốc ép mình phải tiếp thu.
Toàn bộ dươиɠ ѵậŧ đều bị hoàn toàn giam cầm trong khoang miệng, rõ ràng được người khẩu giao là cậu, nhưng Bách Văn Ninh lại cảm thấy bản thân như bị người ăn sạch.
Dươиɠ ѵậŧ chưa từng được phát tiết, lần đầu tiên nếm thử kɧoáı ©ảʍ khẩu giao, cuối cùng Bách Văn Ninh không chịu nổi mà run rẩy, nức nở bắn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt vào trong khoang miệng Hạ Hồng Minh. Ngày thường Bách Văn Ninh không tự mình "xử lý", cho nên tϊиɧ ɖϊ©h͙ cực kỳ nồng, Hạ Hồng Minh cũng không chê, cảm thấy hương vị không tệ lắm, hơn nữa biết Bách Văn Ninh là xử nam, cho nên tâm tình trở nên sung sướиɠ.
Sau khi để Bách Văn Ninh bắn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙, Hạ Hồng Minh mới chịu nhả dươиɠ ѵậŧ phấn nộn dính đầy nước bọt, nhéo nhéo gương mặt Bách Văn Ninh: "Ninh Ninh thật ngọt a, làm sao mà tϊиɧ ɖϊ©h͙ có thể mang theo vị sữa bò hả? Chẳng lẽ ngày thường thích uống sữa bò sao."
Không biết nghĩ đến cái gì, Hạ Hồng Minh híp híp mắt: "Thật đáng tiếc, không biết hiệu quả thôi miên tiếp tục được bao lâu, nếu không tôi có thể đút Ninh Ninh uống ‘sữa bò’ mà Ninh Ninh thích nha."
Chẳng biết mất bao lâu rồi, giờ nên vào việc chính đi.
Hắn hôn mạnh lên môi Bách Văn Ninh, vì kɧoáı ©ảʍ và si mê mà khóe miệng cũng vô thức chảy ra nước miếng, lúc này tầm mắt Hạ Hồng Minh di chuyển xuống.
Dươиɠ ѵậŧ đã sớm dựng thành túp lều dưới đũng quần, cảm giác trướng muốn nổ mạnh khiến Hạ Hồng Minh hận không thể trực tiếp cắm gậy thịt vào tiểu huyệt xinh đẹp kia, hung hăng đánh dấu, chiếm hữu cậu từ trong ra ngoài.
Bách Văn Ninh vẫn nhìn hắn, không hề ý thức được nguy hiểm sắp buông xuống, mặc kệ có bị phát hiện hay không, cậu vẫn giữ nguyên bộ dáng ngoan ngoãn như búp bê để người người đến sủng ái, thậm chí dâʍ đãиɠ tách hai chân để lộ tiểu huyệt, phảng phất chủ động câu dẫn hắn, muốn hắn dùng gậy thịt thao mình.
Hạ Hồng Minh điên rồi, chẳng sợ tất cả mọi chuyện trước mắt là tưởng tượng, hắn vẫn suýt chút nữa đã đạt đến cao trào.
Bất quá nhẫn nại phải một chút, hắn đè Bách Văn Ninh dưới thân, như sói đói muốn gặm cắn da thịt con mồi, lưu đầy dấu vết ái muội. Gần như cố chấp hôn từ đầu đến chân Bách Văn Ninh, thậm chí gan bàn chân vẫn để lại một dấu răng, Hạ Hồng Minh nhịn không được hít sâu một hơi, cánh tay căng chặt đầy gân xanh. "Vợ, Ninh Ninh...... Tôi thích em...... Thật sự rất thích......"
Tạm thời không có mệnh lệnh thôi miên, Bách Văn Ninh có chút kháng cự Hạ Hồng Minh đang có ý định tách hai chân cậu.
"Đừng từ chối chồng em, để chồng thao nát tiểu huyệt em mới là nghĩa vụ em phải làm, mà tôi chính là chồng em, bảo bối ngoan, gọi chồng đi."
Động tác chống cự chợt dừng lại, Bách Văn Ninh theo bản năng lẩm bẩm lặp đi lặp lại, dần dần trên mặt bắt đầu ửng hồng. "Chồng......"
Hô hấp trong nháy mắt cứng lại, Hạ Hồng Minh cuối cũng cũng không nhịn nổi mà ác liệt ngậm lấy cánh môi Bách Văn Ninh, phảng phất muốn mυ'ŧ hết mật dịch ở bên trong, thậm chí đầu lưỡi còn xâm lược đến tận yết hầu, làm cho hai mắt Bách Văn Ninh nhoè nước, nhưng không cách nào để phản kháng.
Quả thật không thể nghi ngờ, lần hôn môi này điên cuồng đến cực điểm, như xâm chiếm, như ấn định hết mọi dấu vết của hắn lên người cậu.
Một hồi lâu kết thúc nụ hôn, Hạ Hồng Minh thở hổn hển hỏi: "Da^ʍ huyệt của bảo bối xinh đẹp như thế, sinh ra là để cho chồng thao sao?"
Bị ánh mắt vừa hung ác vừa đói khát của Hạ Hồng Minh gắt gao nhìn chằm chằm, giọng Bách Văn Ninh chợt trở nên nhỏ nhẹ: "Da^ʍ...... Da^ʍ huyệt là để chồng thao......"
"Dùng cái gì thao?"
"Dùng......" Ánh mắt trở nên mê mang, Bách Văn Ninh không làm sao để trả lời, chợt trở nên hoảng loạn, "Dùng......"
Thấy Bách Văn Ninh luống cuống, Hạ Hồng Minh không khỏi đau lòng, có ý tốt nói giúp cậu: "Dùng côn ŧᏂịŧ chồng thao nát da^ʍ huyệt bảo bối được không?"
"Ưʍ...... Được...... Côn ŧᏂịŧ chồng thao em...... Thao nát da^ʍ huyệt em......"
Tiểu vai ác vừa đơn thuần lại vừa vụng về như tờ giấy trắng, mà Hạ Hồng Minh nguyện ý muốn vấy bấn tờ giấy trắng trong sạch kia.
Dù sao Hạ Hồng Minh đã sớm biết bản thân là tên biếи ŧɦái, nếu hôm nay hắn không nhặt được hệ thống thôi miên, thì đương nhiên hắn vẫn không tính bỏ qua cậu.
Đầu óc đều bị du͙© vọиɠ lấn át, ném hết mấy chuyện này ra sau đầu, bộ dáng săn sóc nho nhã ngày thường đều nuốt vào toàn bộ vào trong bụng, trong đầu chỉ còn lại một ý niệm.
Thao chết cậu, lấp đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong bụng, đến khi nào bụng cậu phồng lên, hoàn toàn trở thành người của hắn, mang thai con của hắn!
Ít nhất hệ thống thôi miên này có thể giúp bảo bối đáng thương của hắn cảm thấy dễ chịu hơn.