Ăn cơm xong Vu Nguyệt thay thuốc cho Cẩm Dụ, nàng suy yếu nằm trên giường, Vu Nguyệt cầm lấy chuôi Ngọc Thế to dài, rút nó ra khỏi cơ thể Cẩm Dụ, cảm giác chướng bụng căng cứng quen thuộc khiến Cẩm Dụ cảm thấy không lành: “Cô, cô đang làm gì?”
Vu Nguyệt tưởng rằng mình làm Cẩm Dụ đau, có chút xin lỗi: “Tôi sẽ nhẹ tay một chút, bên dưới của cô sưng quá.”
Ánh mắt của Cẩm Dụ bị “cự long giả” thô dài, ướt nhẹp trong tay Vu Nguyệt dọa sợ: “Nó...... Nó......”
Chẳng lẽ vừa rồi thân dưới vẫn luôn chướng bụng khó chịu, là bởi vì bị món đồ to dài này đâm vào?
Toàn thân cô bất lực xụi lơ trên giường, căn bản không thấy dáng vẻ giữa hai chân mình, chỉ biết hai chân mình vẫn luôn mở rộng, kiều huyệt bị thọc hung hăng, âʍ đa͙σ, và cổ Tử ©υиɠ sưng đau, khó chịu đến đáng sợ.
Phụ nữ ở Roland hầu như ai cũng từng dùng Ngọc Thế, vốn dĩ đây là một chuyện tốt đẹp, không cần thiết phải che giấu, cho nên Vu Nguyệt cũng không biết đối với Cẩm Dụ, việc bị Ngọc Thế thọc vào liên tục thật sự rất khó khăn để tiếp nhận.
Nàng nhìn Ngọc Thế trong tay: “yên tâm đi:, tôi đã kiểm tra rồi, chất liệu là loại ngọc tốt nhất, sẽ không làm cô bị thương.”
Vu Nguyệt nhanh chóng giúp Cẩm Dụ lau rửa xong, lại dựa sát vào cửa hang đã bị mở rộng một ngày một đêm, không khép lại được, thoa thuốc lên đó rồi cắm Ngọc Thế vào.
“Không...... Không muốn thọc vào......” Cảm giác thân thể của mình luôn bị dị vật ép mở ra, lấp đầy khó chịu khiến thân thể của Cẩm Dụ run run muốn cự tuyệt: “Không cần thọc vào...... Thật là khó chịu......”
Thân thể của cô giống như đã không thuộc về cô nữa, từ sau khi bị tên đàn ông Augusta kia xâm phạm, hoặc là hắn tự mình thọc mở huyệt mềm của cô, hoặc là bị Ngọc Thế thô to kỳ kỳ quái quái này ép banh ra nở rộng, thân dưới muốn co vào, lại bị cưỡng chế banh ra, cô thật sự sắp không chịu nổi!
“Đừng sợ.” Vu Nguyệt nhìn Cẩm Dụ cũng rất đau lòng, nhưng có thể làm gì đây?
Vu Nguyệt trấn an Cẩm Dụ: “Cô nhất định sẽ trở thành người phụ nữ của Augusta, nếu huyệt không banh ra một chút, sau này sẽ càng khổ hơn, đây cũng là vì muốn tốt cho cô.”
Vì tốt cho cô?
Cẩm Dụ mãi mãi không thể quên hình ảnh mình trong gương, giữa hai chân bị thọc đến mức sưng đỏ mở lớn , cô không muốn mãi mãi thừa nhận những chuyện ở đây, cô muốn rời khỏi nơi này!
“Tôi không phải, tôi không muốn làm người phụ nữ của hắn!” Vì sao người phụ nữ này lại dùng giọng nói như thể cô đang mang ơn để nói chuyện với cô? Cô muốn làm người phụ nữ của ai, chỉ có thể chính cô quyết định, dựa vào cái gì mà để người khác thay cô làm chủ?
“Tôi ghét hắn, tại sao tôi phải trở thành người phụ nữ của tên tội phạm cưỡиɠ ɠiαи?”
Vu Nguyệt kinh hãi!
“Hắn là Tử Kinh công tước, toàn bộ Roland ngoại trừ bệ hạ, không ai có thể cự tuyệt hắn! Cô đừng nói nữa, ở lại phủ công tước đi, đối với cô mà nói đây chẳng lẽ không phải là một niềm hạnh phúc sao?”
Vu Nguyệt cũng không biết, Augusta ở sân bắn xa xôi đang nhìn quả cầu thủy tinh trong lòng bàn tay, bên trong quả cầu, cô gái nhỏ khóc đến mức mắt đỏ quạch, nói không muốn làm người phụ nữ của hắn, còn mắng to hắn là một tên tội phạm cưỡиɠ ɠiαи......
Được lắm, Augusta thừa nhận ngay từ đầu mình chính là một tên tội phạm cưỡиɠ ɠiαи, cô không muốn, nhưng hắn vẫn cưỡng bức cô một lần lại một lần.
Thế nhưng hắn đã quyết định để cô làm người phụ nữ của hắn rồi, vì vậy, cô không thể cự tuyệt.
Ba ngày sau Cẩm Dụ có thể động đậy.
Vu Nguyệt cũng không thể mỗi thời mỗi khắc đều canh giữ bên cạnh cô, bây giờ cô đã thăm dò được quy luật, Vu Nguyệt chỉ xuất hiện vào trước lúc thay thuốc, những lúc khác đều là các thị nữ phục vụ sinh hoạt thường ngày của cô.
Vu Nguyệt thoa thuốc cho cô xong liền rời đi.