Tôi Xuyên Thành Chim Hoàng Yến Thế Thân Của Nhị Gia

Chương 24

Hoắc Uẩn Khải dời tầm mắt khỏi bàn tay đang giữ lấy cánh tay mình. Nhận ra Lê Phi Phàm đang ngồi nép mình vào một góc, hai giây sau hắn bèn lên tiếng:

“Thông báo cho bệnh viện chuẩn bị kiểm tra sức khỏe. Còn triển lãm bên kia, cô gọi điện cho họ báo hủy bỏ lịch trình đi.”

Có lẽ Khâu Hương cũng bị dáng vẻ hiện tại của Lê Phi Phàm dọa sợ. Một người đàn ông còn hết sức bình thường khi lên xe, giờ lại chật vật như thể mới trải qua một trận chiến sinh tồn.

Không phải Khâu Hương chưa từng gặp người bị bóng đè, nhưng người có kêu như thế nào cũng không tỉnh, lại còn đổ nhiều mồ hôi lạnh đến mức này thì cô chỉ mới gặp lần đầu. Vì vậy cô chẳng dám nhắc nhở về sự quan trọng của lịch trình hôm nay mà vội đáp : “Tôi đã rõ, lập tức sắp xếp.”

Lê Phi Phàm bị màn đối thoại của hai vị cấp trên cấp dưới này làm cho sững sờ, anh muốn đứng dậy nhưng vừa mới cử động đã bị ấn xuống.

“Đừng nhúc nhích.”

Sắc mặt Hoắc Uẩn Khải không tốt hơn anh bao nhiêu.

“Tôi nghĩ là tôi không cần nhắc lại cho cậu về việc mình rất có kinh nghiệm đối với các biểu hiện của chứng tim đập nhanh. Tôi cũng không muốn nhắc cậu về cái giá phải trả khi làm trì hoãn lịch trình của tôi. Nếu phát hiện ra rằng cậu có tiền sử mắc bệnh, hợp đồng sẽ lập tức chấm dứt, chắc cậu không mong muốn mình không nhận được dù chỉ một đồng đâu nhỉ.”

Nếu nguyên chủ còn đang ở đây thì đối với cậu ta, vấn đề thù lao còn chẳng khó chấp nhận bằng việc chấm dứt hợp đồng. Quả nhiên là nam chính, đánh trúng vào điểm yếu của người khác.

“Đi thì đi.” Lê Phi Phàm gật đầu: “Anh có tiền. Anh làm chủ.”

Nếu chỉ cần tra ra tiền sử bệnh mà có thể kết thúc hợp đồng thì mới là lạ.

Tiểu thuyết sẽ không bao giờ viết tình tiết đó.

Lê Phi Phàm khẽ nâng cánh tay che khuất tầm mắt, ngay giây sau, một thứ gì đó rơi vào bên cạnh anh.

“Mặc đi.”

Tiếp đó là giọng của Hoắc Uẩn Khải.

Đây là chiếc áo khoác buổi sáng anh đưa cho hắn.

Lê Phi Phàm nghi mình nghe lầm, phản ứng đầu tiên là “Nhầm lẫn à?” .

Bác sĩ chủ nhiệm khoa tim mạch giỏi nhất của bệnh viện tốt nhất Thịnh Kinh liếc anh một cái. Đối với người bệnh luôn nghi ngờ bác sĩ, ông không cho sắc mặt tốt: “Cảm giác đau thắt vùng trước ngực và khó thở là biểu hiện điển hình của chứng tim đập nhanh. Ngoại trừ các biến đổi về bệnh lý có xu hướng rối loạn thì cũng có thể là do yếu tố nào đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Cậu có chắc là trước kia mình không có triệu chứng nào tương tự không?”

Lê Phi Phàm nghĩ thầm mình làm sao biết được nguyên thân trước kia có triệu chứng tương tự hay không.

“Chắc là không có... đâu.” Anh dựa vào giường bệnh nói.

Đây là phòng bệnh một người cao cấp, thật ra các loại trang bị bên trong nhìn lại giống đồ trong phòng ở bình thường hơn. Phòng khách, sô pha, bàn trà và nhà vệ sinh riêng đều có đủ.

“Sao lại nói ‘chắc là’ được!” Bác sĩ sắp 50 tuổi ít khi nhìn thấy thanh niên nào không chịu phối hợp như vậy. Nếu không phải thân phận đối phương không đơn giản, có lẽ ông đã mắng rồi. Hiện tại ông cũng chỉ gõ gõ tay lên bệnh án, nghiêm túc nói: “ Không thể xem tim đập nhanh là bệnh vặt. Tim đập nhanh thời gian dài sẽ gây ra các tình trạng nghiêm trọng như đau thắt ngực, suy tim, thậm chí nặng hơn là đoạt mạng của cậu. Đừng nghĩ mình còn trẻ mà có thể coi nhẹ sức khỏe.”

“ Được rồi, coi như tôi nói sai.” Lê Phi Phàm bị lật qua lật lại kiểm tra hơn hai tiếng, trừ lúc ở trên xe hơi khó chịu thì hiện giờ anh cảm thấy mình rất ổn. Anh bất đắc dĩ nói: “Không phải ‘chắc là’, là trước kia chưa từng có. Tôi chỉ ngủ mơ, khi tỉnh dậy cảm thấy trái tim hơi khó chịu, thế thôi.”