Tôi Xuyên Thành Chim Hoàng Yến Thế Thân Của Nhị Gia

Chương 13

Người này nói xong bèn tò mò hỏi Hoắc Uẩn Khải: “Lúc trước Cao Thăng cũng kể cậu tức đến nỗi đá cậu ta vào trong ao. Chọc cậu giận được cũng đâu có dễ dàng, mà tôi thấy có vẻ cậu ta không những không sợ mà còn như ăn gan hùm ấy.”

Nếu Lê Phi Phàm biết tên hai người này, anh chắc chắn sẽ nhận ra một trong hai người đó là Trì Cận- bạn tốt lâu năm của Hoắc Uẩn Khải. Mà người nói anh ăn gan hùm chính là nhân vật nam ba luôn âm thầm che chở cho Thư Dịch Khinh- Thành Dư Nam. Chỉ có điều, đến lúc chết vì trầm cảm mà anh ta vẫn không bày tỏ tình cảm của mình với Thư Dịch Khinh, dù rằng hai người là thanh mai trúc mã.

Lúc này Cao Thăng ở ngoài đình đi vào cắt ngang câu chuyện.

Thành Dư Nam thấy anh ta bèn hỏi: “Cậu thu xếp ổn thỏa rồi chứ?”

“Ổn rồi ạ.” Cao Thăng vừa bước tới đứng phía sau Hoắc Uẩn Khải vừa hơi khom lưng nói: “Nhị gia, tôi đã gọi điện thoại cho cha mẹ và chào hỏi qua với trường ở nước ngoài của Thư thiếu gia rồi ạ.”

Hoắc Uẩn Khải ừ một tiếng, đặt tách trà xuống.

Thành Dư Nam nhìn Hoắc Uẩn Khải hỏi: “Bây giờ cậu tính sao? Tạm thời để em ấy ở đây à ?”

“Nghỉ ngơi xong rồi cho cậu ta xuất ngoại luôn.”

“Cậu vẫn nhẫn tâm như trước.”

Hiển nhiên Hoắc Uẩn Khải không có ý định tiếp lời, hắn bưng chén trà dựa vào sô pha nhìn về phía đối diện hồ.

“Cậu dạy?” Hoắc Uẩn Khải vừa uống trà vừa hỏi.

Hắn hỏi không đầu không đuôi nhưng tất cả mọi người đều biết hắn đang hỏi về ai.

Hoắc Uẩn Khải vừa dứt lời, Cao Thăng đứng phía sau thấy vài người đổ dồn ánh mắt về mình thì cứng ngắc, máy móc trả lời: “Không phải.”

“Cậu ta có yêu cầu gì không?”

Cao Thăng lắc đầu: “Cũng không có.”

Hoắc Uẩn Khải vắt chéo chân, mân mê tách trà trống rỗng trong tay một lúc, không biết đang suy nghĩ gì.

“Đúng là có tiến bộ đấy.”

“Không cần biết cậu ta muốn gì.”

“Cứ đồng ý hết.”

Sáng hôm sau, Lê Phi Phàm đang ngủ say thì bị đánh thức. Anh mở điện thoại thấy còn chưa đến sáu giờ bèn lập tức cảm giác như cả thế giới đều nổ tung. Anh vừa kéo chăn lên đầu vừa kêu rên: “Chị Lan, chị có biết hôm qua em uống đến mấy giờ không? Em vừa mới ngủ chưa đầy ba tiếng, tha cho em đi, xin chị đấy.”

“Hôm qua Nhị gia ngủ ở Hành Vu Uyển kia kìa.” Chị Lan kéo chăn bông nhắc nhở.

Chị Lan vốn là người làm bên nhà chính của nhà họ Hoắc, năm nay đã hơn bốn mươi tuổi. Chị là người duy nhất ở lại phụ trách cuộc sống hàng ngày của Lê Phi Phàm sau khi anh bị Hoắc Uẩn Khải đá xuống ao.

Ngọc Kinh Viên chia ra làm nhiều khu nhỏ, Lê Phi Phàm sống ở nơi được gọi là Long Thúy Viên.

Lúc anh rơi xuống nước còn chưa đến tháng tư, khi ấy thời tiết rất lạnh, hơn nữa có vẻ như nguyên thân bị Hoắc Uẩn Khải dọa sợ không nhẹ, cho nên lúc Lê Phi Phàm vừa xuyên đến thân thể này đã bị sốt cao một trận.

Trong lúc đang dưỡng bệnh, anh đã tìm hiểu tình hình xung quanh nơi này, phải công nhận gia quy nhà họ Hoắc có rất nhiều.

Vả lại nhà họ Hoắc còn không phải gia đình giàu có thường thường mà là kiểu gia tộc lớn đã kéo dài trăm năm, quy củ một đống.

Có lẽ ban đầu nguyên thân không biết cách làm người, hơn nữa do xuất thân của cậu ta không cao nên những người phía dưới cũng không thèm để ý. Trong truyện viết cậu ta là trẻ mồ côi, lúc nhỏ được một ông cụ nhặt ve chai nhận nuôi, ông cụ mất một năm trước khi Lê Phi Phàm được Hoắc Uẩn Khải bao dưỡng.

Lê Phi Phàm tự nhận mình có xuất thân phú quý, cha mẹ làm kinh doanh, về sau anh cũng tham gia vào ngành sản xuất phim điện ảnh, tiếp xúc với không ít nhân vật nổi tiếng. Nhưng dù sao đây cũng là trong sách, không thể lấy tình huống thực tế ra để so được.