Ngay một khắc trước khi ngạt thở, Dung Ngọc được người vớt ra khỏi mặt nước.
Y mở bừng mắt đối diện với gương mặt ướt sũng của Sở Đàn. Dung Ngọc cảm thấy gương mặt này nhìn đẹp thật, đường nét sắc sảo, ánh mắt thâm sâu, đen trắng rõ ràng, giọt nước chảy xuống tựa như một bức tranh thủy mặc pha màu đậm nhạt.
Không hổ là công chính có dung mạo đẹp nhất trong sách, khiến Dung Nguyệt mê mệt tới choáng váng đầu óc.
Nhưng nếu tay hắn không đặt trên mông y thì tốt hơn nhiều.
Dung Ngọc dơ tay tát Sở Đàn một cái: “Làm càn!”
Sở Đàn bị đánh lệch mặt sang một bên, tóc đen ướt đẫm dính vào trên mặt, đầu lưỡi hắn đẩy đẩy quai hàm, ngoan lệ trong mắt chợt lóe qua.
Hắn chẳng những không buông tay mà còn tăng thêm sức lực. Sở Đàn không màng giãy giụa của Dung Ngọc, một tay nắm eo, một tay đỡ mông nhấc Dung Ngọc đặt lên thành bể.
Hạ thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Dung Ngọc cứ thế lõα ɭồ trước mắt Sở Đàn, y muốn khép hai chân lại thế nhưng không nhấc nổi, nếu dùng hai tay che lại thì càng chẳng ra làm sao thế là Dung Ngọc mặc kệ luôn.
Dù sao kiếp trước y nằm viện sáu năm, lúc mới bắt đầu từ việc ăn uống cũng phải nhờ điều dưỡng chăm sóc, chẳng phải chưa bao giờ cởϊ qυầи áo ra cho người khác nhìn.
Y không thấy thẹn mà thấy bản thân bị mạo phạm, đôi mắt đào hoa của Dung Ngọc lạnh lẽo liếc Sở Đàn.
Sở Đàn thì chẳng hề che dấu ánh mắt, không kiêng nể gì mà quan sát Dung Ngọc một lượt.
Đôi chân như ngọc kia khiến hắn si mê nhất, chúng nhỏ nhắn, trắng nhợt, phủ đầy nước lấp lánh sáng, mang một vẻ đẹp tàn khuyết không trọn vẹn khiến người ta muốn vuốt ve hôn lên rồi tàn nhẫn bẻ gãy.
Ánh mắt hắn đưa dần lên trên rồi đột nhiên dừng lại. Sở Đàn hoài nghi có phải bản thân mình hoa mắt rồi không, bằng không sao hắn lại nhìn thấy hoa huyệt thuộc về nữ nhân xuất hiện giữa hai chân một người nam nhân.
Huyệt nhỏ núp dưới dương vậ.t, bên ngoại sạch sẽ không một sợi lông, hai mảnh hoa môi mềm mại hơi gồ lên, ở giữa là một khe thịt trắng hồng non mịn vì khẩn trương mà khép chặt lại, âʍ ѵậŧ e ấp giữa cánh môi từ từ lộ ra dính vài giọt nước sáng long lanh tựa như đóa hoa tắm mình trong sương sớm, tươi đẹp ướŧ áŧ lại vô cùng ngây thơ.
Ánh mắt Sở Đàn càng ngày càng tối, yết hầu khó nhịn mà lên xuống từng đợt, thậm chí hắn còn muốn kề sát lại ngửi thử xem nó có hương thơm giống đóa hoa thật hay không.
"Nhìn đủ chưa?" Thanh âm nghiêm túc của Dung Ngọc từ đỉnh đầu vang lên.
"Còn chưa nhấc bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra?" Dung Ngọc lạnh lùng nói.
Tay Sở Đàn vẫn đang bóp chân y, phần đùi phát triển có thịt hơn cẳng chân, làn da non mịn bên trên đã bị Sở Đàn nắn ra dấu vết.
Nhưng mà Sở Đàn vẫn chưa có ý muốn buông tay, lòng bàn tay hắn ấm áp, ánh mắt nóng rực. Cho dù hắn còn chưa có hành động gì mang tính thực tế nhưng đã khiến cho Dung Ngọc có ảo giác bản thân bị cưỡиɠ ɠiαи, từ trong cơ thể nổi lên một trận tê dại ngứa ngáy.
Dung Ngọc không kìm lòng được mà thít chặt cơ mông dự định vừa để che dấu vừa để loại bỏ cảm giác khác thường này.
Nhưng mà y càng lo lắng thì lại càng cảm nhận được bên trong huyệt nhỏ đang dần trở lên ướŧ áŧ, ngay cả dương vậ.t cũng có xu hướng cương lên.
"Sở Đàn, ngươi còn không dừng lại thì ta sẽ khoét mắt ngươi, chặt đứt tay ngươi!" Cuối cùng Dung Ngọc không giữ được bình tĩnh nữa, trần chuồng bị người nhìn thấy không sao, bị người nắm đùi cũng không sao, nhưng dưới tình cảnh bị người kìm hãm thế này còn có phản ứng đủ khiến y xấu hổ, giận dữ muốn chết.
Sở Đàn nhận ra giọng điệu Dung Ngọc thay đổi, y không còn dùng những câu mệnh lệnh cụt ngủn ngắn gọn nữa, lời vừa rồi của y tuy rằng là uy hϊếp nhưng ngoài mạnh trong yếu, thể hiện rõ vị tiểu thiếu gia cao cao tại thượng này đã luống cuống.
Hắn đùa ác mà nhếch môi, đầu ngón tay hết xoa lại nắn trên đôi chân trắng nõn để lại từng dấu vết đỏ ứng.
Tiếp đó hắn ngẩng đầu, dời ánh mắt khỏi nơi riêng tư của chủ nhân.
Dung Ngọc tốn kết sức ngăn cản cảm giác khao khát khác thường trong cơ thể, y ác độc túm tóc Sở Đàn ép hắn ngẩng lên.
Dung Ngọc kề sát vào mặt hắn, y từ trên cao mà đè xuống, hai sống mũi cao thẳng gần như dính sát vào nhau.
Dung Ngọc cắn răng, từng câu từ hung tợn tràn ra từ giữa môi: "Có phải ngươi cho rằng phát hiện bí mật của ta thì có thể uy hϊếp ta, xấc xược với ta."
Sở Đàn cụp mắt, môi mỏng hơi mở: "Ta không dám, chẳng qua bệ đá cứng ngắc, ta sợ công tử giãy giụa làm bản thân bị thương."
Tuy trong miệng nói không dám nhưng ánh mắt hắn vẫn dán chặt vào cặp môi đỏ mọng gần sát của Dung Ngọc, suồng sã không kiêng rè.
Dung Ngọc nhận ra ánh mắt của Sở Đàn, lửa giận trong lòng càng thêm cháy lớn, y dùng sức đẩy hắn ra, dùng tất cả những lời nói ác độc nhất để nhục nhã kẻ dám cả gan mạo phạm y này.
"Ta hả? Ngươi có tư cách gì xưng "ta" trước mặt chủ nhân? Ngươi cho mình vẫn còn là con trai của tri phủ sao? Bây giờ ngươi chẳng qua chỉ là một tên nô bộc thấp hèn, là nô ɭệ của ta, là một con chó giữ nhà! Ngươi còn dám xưng "ta"? Ngươi có tin chỉ bằng vào những lời này của ngươi ta có thể trị ngươi tội phạm thượng mang ra đánh chết không?"
Thân phận bây giờ của Sở Đàn là thứ tử tri phủ Giang Ninh. Sở tri phủ bị liên lụy vào án mưu nghịch của Vệ Vương, bị hoàng thượng xét nhà. Phu thê Sở tri phủ và trưởng tử cùng bị chém đầu, những người còn lại bị cách chức biếm làm thường dân, nam tử làm nô, nữ tử đưa vào giáo phường ty (*).
_____
(*) Giáo phường ty là cơ quan chính phủ của Trung Quốc đời Minh, lệ thuộc Lễ bộ, chịu trách nhiệm về việc diễn tấu nhạc khúc trong lễ mừng hoặc nghênh đón khách quý, đồng thời là kỹ viện công khai của quan lại. Vũ nữ trong giáo phường ty phần lớn là thê tử, con gái của quan viên phạm tội, bị xem như quan kỹ, thân phận ti tiện liên lụy đời sau, không có nhân quyền.