Nỗi Niềm Của Thái Hậu

Chương 3

Hạ thân liên tục bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tường thịt bên trong hoa kính co rút kịch liệt, tầng tầng lớp lớp thịt mềm cắn chặt lấy nam căn cứng rắn thô to, xoắn chặt làm da đầu Kỳ Cảnh Chi tê dại, suýt chút nữa là bị đánh cho phải đầu hàng. Anh giữ chặt lấy eo của cô gái, dựa vào chút tự chủ còn sót lại, cố gắng rời khỏi mật huyệt đang liều mạng cắn chặt không buông, lúc gậy thịt rời khỏi, cái miệng nhỏ tham ăn chưa kịp khép lại còn thèm thuồng phun ra một ít chất lỏng màu trắng ngà. Anh nhấc hai chân của Vương Nguyên Vi lên áp sát vào hai bên sườn, qυყ đầυ cọ xát lên xuống bên ngoài huyệt khẩu.

Từ sâu bên trong hoa kính dâng tràn cảm giác ngứa ngáy và trống rỗng, nàng cần được lấp đầy, muốn làm dịu đi sự khó chịu, cô gái muốn kẹp chặt hai chân lại nhưng không làm được, đành cầu xin: “Cho ta.”

“Đừng nóng vội, đừng nóng vội.”

Người đàn ông khẽ an ủi rồi nhanh chóng di chuyển phần hông tiến vào, nương theo đường mòn trơn trượt nhờ mật dịch bôi trơn gậy thịt đi vào vô cùng thuận lợi.

Tường thịt đói khát lập tức chèn ép quấn chặt, liếʍ mυ'ŧ du͙© vọиɠ cực đại của anh, anh hưởng thụ rên khẽ: “Hah, cắn chặt dữ vậy.”

Gần đến đỉnh kɧoáı ©ảʍ, cô gái mất khống chế vô thức siết chặt hoa kính, há to miệng rêи ɾỉ. Dưới sự va chạm mãnh liệt của anh, được lấp đầy khoảng trống và đẩy lùi cơn ngứa sâu trong cô, cảm giác được bụng nhỏ căng đầy có chút chua xót, từng cơn tê dại kéo đến như cơn nước lũ, ồ ạt, nhấn chìm, móng tay của cô bấu chặt vào sống lưng mướt mồ hôi của anh, sung sướиɠ đến mức các ngón chân co quắp uốn con lại.

Cơ thể hứng chịu từng cái va chạm mãnh liệt nặng nề, gậy thịt mạnh bạo cọ xát, kɧoáı ©ảʍ bao trùm tấu lên khúc cao triều tuyệt mỹ, cô run rẩy theo bản năng. Kỳ Cảnh Chi buông hai chân cô ra, chụp được đôi gò bồng mềm mại dâʍ đãиɠ lắc lư nhảy nhót giữa không trung, anh cắn chặt răng, liều mạng đâm sâu vào bên trong, kɧoáı ©ảʍ khổng lồ tích tụ ngày một nhiều. Cho đến khi thắt lưng của anh tê rần, giữa tiếng kêu rên dâʍ đãиɠ của cô, một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấm áp tuôn trào bắn thẳng vào hoa tâm kiều nộn của cô, cùng cô lêи đỉиɦ.

Sau khi bắn xong, người đàn ông thong thả rút gậy thịt ra, anh thở hổn hển, dịu dàng hôn lên đôi gò má ửng đỏ của cô: “Sướиɠ không?”

….….. Vương Nguyên Vi không thoải mái cho lắm, chính xác mà nói thì cơ thể của nàng đã nhận được sự sung sướиɠ cực độ nhưng tâm tình lúc này lại vô cùng buồn bực, hình thành hai trạng thái cực đoan trái ngược nhau. Hiện tại nàng đang ngồi giữa bồn tắm, còn chưa tiêu hóa được hết tất cả những việc đang xảy ra.

Kỳ Cảnh Chi nói cho nàng biết, không phải nàng đang nằm mơ, bọn họ đã tới kiếp sau. Đại Ân hoàng triều đã là chuyện của kiếp trước rồi, hắn và nàng đã đi về cõi tiên, đầu thai chuyển kiếp thành thứ gọi là “Người hiện đại.”

Hắn không còn là hoàng đế, nàng cũng không còn là Thái Hậu. Điểm này đặc biệt làm nàng cảm thấy phẫn uất, vốn dĩ nàng đang là nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ, kết quả còn chưa tận hưởng thiên uy. Nô bộc của nàng, địa vị của nàng, vinh hoa phú quý, tất cả đều vụt mất. Hiện tại, nàng chỉ là một cô sinh viên năm nhất vừa tròn 18 tuổi. Buồn cười nhất chính là mới hôm qua nàng vẫn còn là tổ mẫu được ôm cháu ngoan vào lòng, hôm nay lại trở thành một tiểu cô nương còn trẻ tuổi hơn cả nhi tử của mình.

Hơn nữa: “Nếu là đầu thai chuyển kiếp, tại sao thϊếp lại chuyển kiếp thành một cô nương mà không phải là một hài đồng vừa mới sinh cơ chứ?”

Kỳ Cảnh Chi im lặng, dừng bàn tay đang lợi dụng sờ mó cô lại: “Chắc là do ý trời.”

Hay cho một câu do ý trời. Hắn bị nàng đuổi ra ngoài. Trước kia không phải bọn họ chưa từng tắm uyên ương, nhưng hiện tại nàng đúng là chẳng còn lòng dạ nào. Bức tường ở trước bồn tắm có khảm một tấm gương pha lê rất lớn, còn lớn hơn tấm gương đồng trạm hoa văn thảo diệp của nàng gấp mấy lần. Nàng chăm chú nhìn mình trong gương, đây đúng là dung mạo của nàng, chính là dáng vẻ của nàng lúc còn trẻ. Điểm này thì nàng cảm thấy hài lòng, có nữ tử nào không muốn mình vẫn giữ được nét trẻ đẹp thời thanh xuân cơ chứ? Nàng sinh ra đã đẹp, cũng yêu cái đẹp. Từ nhỏ đã thích theo mẫu thân mân mê tìm tòi các phương pháp dưỡng nhan làm đẹp. Phương thuốc cổ truyền trong cung hằng hà sa số, hiệu quả cũng tốt, dù tuổi tác của nàng đã làm tổ mẫu người ta nhưng vẫn còn tươi đẹp như phụ nhân hai ba mươi tuổi.

Ví dụ như, tắm rửa cũng có toa thuốc, cánh hoa, hương liệu giã nát, ngọc trai, ngọc thạch mài thành phấn trộn cùng bột đậu, sau đó được thái y viện cân đo đong đếm qua nhiều lần điều chế mà thành. Nghĩ tới thứ này, Vương Nguyên Vi càng thêm bực dọc. Cái này gọi là bồn tắm, căn bản chẳng so được với bể tắm bên trong Thừa Minh Điện, càng đừng nói tới suối nước nóng hương liệu ở Hương Canh Cung. Cũng là bồn tắm mát xa nhưng tay nghề làm sao mà so được với Tĩnh Lan của nàng. Nàng vô cùng nhớ Tĩnh Lan. Tĩnh Lan là nữ quan đắc lực nhất của nàng, cũng là cung nữ thϊếp thân đã hầu hạ bên cạnh nhiều năm. Cũng không biết sau khi nàng hoăng, Tĩnh Lan xuất cung gặp người thân hay vẫn ở lại trong cung dưỡng lão nữa. Hiện tại, bể tắm, suối nước nóng hương liệu, Tĩnh Lan đâu chẳng thấy, ngẫm lại đã cảm thấy tiền đồ vô vọng, tương lai tối tăm. Nàng đắm chìm trong phiền muộn, rầu rĩ thở dài một hơi.

“Làm sao vậy?” Kỳ Cảnh Chi đột nhiên bước vào. Vốn dĩ cũng đã là lão phu thê với nhau rồi, thẳng thắn thành thật đối diện với nhau bao nhiêu lần cũng chẳng đếm xuể nữa. Có lẽ là do thân thể trẻ lại, đột nhiên Vương Nguyên Vi có thêm vài phần ngượng ngùng rụt rè của thiếu nự, trốn người xuống dưới mặt nước.

Kỳ Cảnh Chi cười, mở khăn tắm trong tay ra: “Ngâm lâu không tốt, đứng lên đi, anh ôm em ra ngoài.”

Vương Nguyên Vi giật mình mở to hai mắt, vội vàng cự tuyệt: “Bệ hạ, làm như vậy không được. Thϊếp thân tự làm được.”

Nàng vẫn quen miệng gọi hắn là “Bệ hạ”. Hắn đứng bên cạnh bồn tắm, mày đẹp hơi nhướng lên: “Là do ta hầu hạ thái hậu không được tốt sao?”

Hai chữ “Hầu hạ” này chất chứa nhiều tầng ý nghĩ không được trong sáng cho lắm.

Vương Nguyên Vi hoài nghi hắn đang nói lời thô tục, nàng có chứng cứ. Thầm mắng hắn một câu “Già mà không kính”, đỏ mặt không nói lời nào. Kỳ Cảnh Chi hừ một tiếng, Vương Nguyên Vi chẳng phản kháng được nữa, dù sao thì thiên uy còn đó, nàng nhận mệnh nhắm mắt lại, đứng dậy khỏi bồn tắm, bước ra ngoài. Để mặc cho Kỳ Cảnh Chi giúp nàng lau khô thân thể, mặc váy ngủ, ôm nàng vào ngực, bế bổng ra khỏi phòng tắm. Kết quả, hắn vẫn thù dai kiên quyết cắn chặt không tha, bàn tay hư hỏng tiến vào trong váy ngủ của nàng, hai ngón tay thon dài kẹp lấy nhũ hoa nhẹ nhàng vân vê: “Ta hầu hạ có tốt không?”

Vương Nguyên Vi hít sâu vào một hơi, nhỏ giọng đáp: “Tốt.”

“Cái gì tốt? Hử?”

Hắn bắt đầu dùng móng tay nhẹ nhàng khều cào lên hạt đậu đỏ mẫn cảm, làm nàng tê dại ngứa ngáy.

“Bệ hạ hầu hạ tốt.”

Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu sờ soạng một hồi lâu, Kỳ Cảnh Chi mới hài lòng thu tay lại: “Nếu tốt, thì ta đây lại tiếp tục hầu hạ cho thái hậu vậy.”

Hắn lấy ra một cục kỳ quái màu hồng phối với đen, giải thích rằng: “Đây là máy sấy. Có thể làm tóc em khô nhanh hơn.”

Sau đó, để Vương Nguyên Vi nằm trên đùi hắn, cẩn thận luồn tay vào mái tóc nhẹ nhàng chải chuốt tóc nàng. Làn gió ấm ép nhẹ nhàng thổi qua da đầu vô cùng thoải mái, nàng híp mắt lại hưởng thụ. Nghĩ thầm trong bụng, ít ra chỗ này cũng xem như có được một ưu điểm. Ở Đại Ân, gội đầu rất bất tiện, hong khô tóc lại càng bất tiện hơn, phải ngồi dưới ánh mặt trời để hạ nhân dùng quạt, quạt cả nữa ngày mới khô. Vì vậy triều đình mới có lệnh “Năm ngày thì hưu mộc một lần, chính là để có thời gian tắm gội.”

Ngày nghỉ đặc biệt này dùng để gội đầu hong tóc. Kỳ Cảnh Chi thích nhìn nàng hong tóc, thật ra hôm nay có thể xem như là hắn đang giúp nàng hong tóc.

“Anh còn nhớ rõ, em có một mái tóc được bảo dưỡng vô cùng tỉ mỉ, ba ngàn sợi tơ trông vô cùng đẹp.”

Kỳ Cảnh Chi nói thêm, “Vừa dài lại suôn mượt.”

“Đương nhiên rồi.” Vương Nguyên Vi thầm đắc ý trong lòng.

Vì dưỡng tóc đẹp nàng đã tốn không ít tâm tư. Chất tóc hiện tại tuy rằng không tệ, nhưng vẫn không bằng với mái tóc suôn mềm trước kia được nàng chăm sóc tỉ mỉ.

“Hiện tại cũng không tồi, sáng bóng mềm mượt.” Hắn nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu của nàng, khích lệ nói. Không khí giữa hai người lúc này ấm áp tốt đẹp, thậm chí Vương Nguyên Vi còn nảy sinh ảo giác rằng mình có chút thích nam nhân này.

Đột nhiên, bụng nàng “Thầm thì” kêu lên hai tiếng, nàng có phần xấu hổ lúng túng. Liên tục hoan ái tiêu tốn quá nhiều thể lực, đây chỉ là việc thường tình. Trước đó suy nghĩ nặng nề, tinh thần căng thẳng thì không nhận ra, hiện tại thả lỏng đầu óc, tinh thần thư giãn đôi chút thì cơn đói khát lại rõ rệt và gấp gáp. Nhưng thái hậu tôn quý cảm thấy không thể chấp nhận được, hành động như vậy đối với nữ tử mà nói là vô cùng thất lễ, đặc biệt là còn xảy ra trước mặt nam nhân.

Kết quả, hắn còn không biết tốt xấu bổ thêm cho nàng một nhát đao: “Bây giờ mới biết đói hả.”

Tất cả chỉ ảo giác, quả nhiên là nàng vẫn không thích nổi nam nhân này.