Giả Hôn

Chương 126

Tục ngữ nói: xinh đẹp khiến người cảm thấy lạnh lẽo, nếu muốn xinh đẹp thì phải chống được lạnh.

Cô lắc đầu: "Không lạnh."

Vừa dứt lời, cô đột nhiên hắt xì hai cái. Cô cũng không ngờ lại hắt xì nhanh như vậy, đành xoa mũi hỏi: "Anh làm sao vậy?"

Lâm Thần Khuynh không trả lời câu hỏi của cô mà đi đến ghế sô pha, cầm vest khoác lên người cô, cầm điều khiển từ xa nhét vào tay cô: “Tự xem TV đi."

Ngữ điệu cứ như dỗ trẻ con.

Thím Ngô đi tới: “Thiếu gia, rửa xong rồi."

Lâm Thần Khuynh gật đầu: "Được."

Khương Ngọc Doanh nhìn thấy anh vào bếp, chuyện xảy ra sau đó khiến cô suýt nữa rơi hàm, Lâm Thần Khuynh đang, đang nấu bữa tối sao???

Không phải cơm cháo đơn giản, mà là bít tết và cánh gà nướng, hình như cô còn thấy một nồi tôm.

Thím Ngô cười nói: "Phu nhân, ở đây nhiều khói dầu, cô vẫn là đi xem TV đi.”

Khương Ngọc Doanh mang theo kinh hoàng ngồi xuống ghế sô pha, đôi mắt nhỏ nhìn xung quanh, cảm thấy có chút lo lắng, cô lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Cao Huy.

Bà chủ: [Gần đây công ty có xảy ra chuyện gì không? ]

Cao Huy: [Phu nhân, không biết chuyện mà cô đang nói đến là chuyện gì?]

Bà chủ: [Dự

án bị hoãn lại? Cổ phiếu sụt giá? Trong công ty có tên nào làm khó dễ Tổng giám đốc Lâm? Nghiêm trọng hơn thì... phá sản? Tóm lại là chuyện lớn rất lớn ấy.]

Cao Huy trả lời trong vài giây: [Dự

án đang hoạt động bình thường, cổ phiếu vẫn đang tăng giá. Tổng giám đốc Lâm là ông chủ, nào có ai lại đi làm khó dễ, chán sống rồi hở. Phá sản? càng không thể nào.]

Khương Ngọc Doanh lại càng không hiểu, ánh mắt cô vô tình trôi về phía phòng bếp, mọi chuyện đều ổn, vậy anh làm sao thể?

Có thể nào...

Cô làm gì sai? ?

Có thể khiến cho tượng băng giới tính nam này vào bếp nấu cơm, cho thấy đây nhất định không phải chuyện tầm thường, rốt cuộc là chuyện gì đây?

Khương Ngọc Doanh đã não bổ ra một bộ phim, sau lại nghĩ lại, có lẽ là liên quan đến tình cảm.

Nói đến chuyện tình cảm thì không thể không tránh khỏi Lưu Tiểu, không phải anh và Lưu Tiểu đã làm cái gì đấy chứ.

Trùng hợp Khương Ngọc Doanh vừa tìm ra chút manh mối, Mã Điêu gửi một tin nhắn đến, một chuỗi văn tự thật dài, ngay cả dấu ngắt câu cũng không dùng.

[Những cái trên mạng đều là giả em phải tin những gì tận mắt nhìn thấy em không thể tin ba cái tin vỉa hè kia được anh là đàn ông anh hiểu đàn ông như Tổng giám đốc Lâm tuyệt đối không phải người như thế.]

Sau đó, anh ta gửi hình ảnh đến, là cái loại mờ tìn tịt ấy.

Khương Ngọc Doanh không nhìn rõ được, nhưng cô không cố chấp, trái tim vừa về chỗ cũ lại bị kéo lên, hỏi ngược lại: [Thế nếu một người đàn ông đột nhiên đổi tính, làm chuyện bình thường không làm thì anh cảm thấy là xảy ra chuyện gì?]

Trước tiên Cao Huy cẩn thận hỏi thăm: [Đàn ông? Đàn ông nào? Tổng giám đốc Lâm? ]

Khương Ngọc Doanh: [Không phải, bạn của tôi. ]

Mã Điêu cũng không có gánh nặng mà trả lời: [Sự bất thường tất có quỷ yêu, lấy kinh nghiệm nhiều năm của anh mà nói, có vấn đề.]

Mã Điêu: [Người kia đã làm ra chuyện kinh người gì vậy?]

Khương Ngọc Doanh: [Người không bao giờ nấu ăn hôm nay lại vào bếp.]

Mã Điêu: [Mục đích một người đàn ông xuống bếp thường thì không đơn giản cho lắm. ]

Khương Ngọc Doanh: [Ví dụ? ]

Mã Điêu: [Chẳng hạn như họ đã mắc lỗi và muốn bù đắp. Bạn của em có thể đã làm chuyện gì xấu gì đó.]

Nắm tay của Khương Ngọc Doanh càng siết chặt, cô hỏi: "Còn có khả năng nào khác không? ]

Mã Điêu: [10% là muốn gây bất ngờ, nhưng anh không cảm thấy có khả năng.]

Mã Điêu ngừng lại một lúc rồi hỏi: [Bạn à? Bạn nào của em? Doanh Doanh, em sẽ không lén lút kết bạn sau lưng anh chứ? Vẫn là nam hả?]

Lúc này Khương Ngọc Doanh đã không còn tâm tình tán dóc với Mã Điêu, cô hùng dũng hiên ngang bước vào bếp. Lâm Thần Khuynh đang xắt rau, đầu hơi cúi xuống, cổ tay áo được xắn lên, lộ ra non nửa cánh tay, những ngón tay dài trắng như sứ của anh cầm chuôi dao. Dao vừa hạ xuống, đồ ăn cũng biến thành sợi.