Giả Hôn

Chương 127

Người ta nói đàn ông nghiêm túc là đẹp trai nhất, không thể không nói lúc này Lâm Thần Khuynh dưới ánh đèn như đáng phát sáng, tất cả sự chú ý của Khương Ngọc Doanh Thành đều dồn lên người anh.

Trong lúc không để ý đã tới gần… gần thêm chút nữa.

Cho đến khi giọng nói của thím Ngô vang lên: “Phu nhân vào đây làm gì thế?”

Khương Ngọc Doanh định thần lại, trên mặt không còn biểu hiện say mê vừa rồi, trước tiên cách xa thím Ngô, sau đó nâng cằm hỏi Lâm Thần Khuynh: “Anh có chuyện gì muốn nói với tôi không?”

Lâm Thần Khuynh đã làm xong sườn, cánh gà và bít tết, bây giờ đang nấu tôm, không rảnh chú ý chuyện khác: “Không có.”

Không có?

Anh thế mà lại nói không có?

Khương Ngọc Doanh lại hỏi: "Thật không có?"

Cô quyết định cho anh thêm một cơ hội, chỉ cần anh giải thích rõ ràng thì chuyện này coi như cho qua.

Một.

Hai.

Ba.

Đếm tới ba anh còn không mở miệng, Khương đại tiểu thư rất tức giận, hậu quả cũng rất nghiêm trọng. Cô phồng má ra khỏi phòng bếp, ngồi trên ghế sô pha.

Tức giận đến nỗi không có tâm tình xem TV, ném điều khiển đi lên lầu.

Không lâu sau, trên lầu truyền đến tiếng sập cửa thật mạnh, Lâm Thần Khuynh bưng chén đĩa đi ra, thím Ngô nhận lấy: "Thiếu gia, phu nhân hình như tức giận, cậu đi xem một chút đi."

Lâm Thần Khuynh đưa nồi cho thím Ngô, còn chưa đi được mấy bước, Cao Huy đã gọi điện tới: “Tổng giám đốc Lâm, không ổn rồi, anh xem hotsearch đi.”

Lâm Thần Khuynh vừa lên lầu vừa nhìn điện thoại, vừa đi vừa đọc xong bài đăng, lạnh lùng nói: "Xóa."

“Được.” Cao Huy lại nói: “Tổng giám đốc Lâm, chuyện này không lớn không nhỏ, để tôi làm mới tốt, thế chuyện đi Mỹ…”

Lâm Thần Khuynh: "Anh không cần đi."

Sau khi cúp điện thoại, anh vô tình quẹt đến ba chữ ‘chó con nhỏ’, tiện tay ấn vào, ánh mắt dần chìm xuống.

Đến lần gõ cửa thứ ba, Khương Ngọc Doanh miễn cưỡng mở cửa: “Anh làm cái trò gì đấy?"

Một tay của Lâm Thần Khuynh đút trong túi, ánh mắt chậm rãi rời khỏi điện thoại, nhướng mi hỏi cô: "Chó con nhỏ nghĩa là gì, mời giải thích một chút.”

Khương Ngọc Doanh nổi giận đùng đùng đi ra mở cửa, cô còn chưa bắt đầu mắng người thì lại bị câu hỏi của anh làm cho sững người, cô vuốt vuốt tai, gãi một bên cổ và nhướng mi rồi nói với anh: “Chó con nhỏ gì chứ, tôi không hiểu anh đang nói gì cả.”

“Không hiểu?” Lâm Thần Khuynh đưa điện thoại đến trước mặt cô: “Biệt danh yêu thương? Rất yêu? Yêu đến chết đi sống lại?”

Khương Ngọc Doanh vừa ngáp vừa liếc nhìn điện thoại di động, cũng không biết người nào thiếu đòn dịch cụ thể thế không biết, đầu tiên phiên dịch “Chó con nhỏ” sang tiếng Anh, sau đó để thể hiện kiến thức văn hóa sâu rộng của mình mà thậm chí còn diễn giải nguồn gốc của từ này, sử dụng cả thành ngữ nữa.

Có lẽ lúc sau cảm thấy lời giải thích này sát nghĩa đen lâu quá nên cuối cùng đã đưa ra một câu giải thích khác: Tên chó con nhỏ, như tên cho thấy, chính là một người đàn ông có tính cách như chó, hầu hết được sử dụng với nghĩa xấu, chế giễu.

Vốn dĩ giải thích đến đây là được, ai ngờ chủ bài đăng lại bổ sung thêm: Nếu bạn bị gọi là chó con nhỏ, thì rất tiếc phải nói với bạn rằng, nhân phẩm của bạn thật sự kém đến cùng cực rồi.

Hai từ “Cùng cực” được in đậm và phóng to.

Khương Ngọc Doanh:…… Giải thích tỉ mỉ như vậy đúng là rảnh quá mà.

Vừa ngẩng đầu lên, cô đã phải đối diện với ánh mắt đầy ẩn ý của Lâm Thần Khuynh, ý anh muốn nói là: Người đàn bà lươn lẹo, cô đấy.

“……”

Giải thích không được chỉ có thể trốn thôi, Khương Ngọc Doanh che miệng ngáp một cái: “Mệt, mệt mỏi, bé không nhìn thấy gì cả, bé phải đi ngủ đây ——”

Một giây sau, cánh tay đã bị người ta giữ chặt, vị trí tiếp xúc truyền đến cảm giác nóng rát, trong nháy mắt nhiệt độ lan ra toàn thân, da đầu Khương Ngọc Doanh đều tê dại, sau đó hình như não cũng thông suốt, đột nhiên bị anh ta bắt được lúc mình gọi anh ta là chó con nhỏ nên cảm thấy ngại, nhưng cũng đã biến mất trong một giây.