Giả Hôn

Chương 119

Hơn nữa ‘Đồ chó cũng coi như là *nhân khuông cẩu dạng, thật sự muốn làm gì thì không phải không làm được’.

*Mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém.

Từ từ, cô đang nghĩ cái gì thế này?

Trời ơi, cô chính là tiên nữ hạ phàm đấy, sao có thể nghĩ đến chuyện xấu hổ như vậy được chứ.

Dừng lại ngay!

Suy nghĩ của cô liên tục nhảy lên, hai đầu gối phản ứng giật nảy mình, chân cũng phát run, đúng lúc đá vào người Lâm Thần Khuynh, giọng nói mát lạnh chậm rãi vang lên: “Ngồi ở đây có thoải mái không?"

Bàn làm việc vừa cứng vừa lạnh, nói thật là rất khó chịu, nhưng tiểu công chúa lại thích nói chuyện ngược lại, nhướng mày nói: "Thoải mái, thoải mái lắm luôn."

Lâm Thần Khuynh gõ lên mặt bàn hai cái: “Xuống đi."

Tối nay anh không biết đã nói ‘xuống đi’ với cô bao nhiêu lần, cô dựa vào cái gì mà phải nghe chứ, lắc đầu: “Không xuống.”

"Đi xuống."

“Không xuống.” Kɧıêυ ҡɧí©ɧ bằng lời còn chưa đủ, cô duỗi chân ra, ngón chân mơn trớn dọc theo chân anh, câu chỗ này, kéo chỗ kia.

Lúc vui vẻ còn nháy mắt với anh mấy cái.

Lâm Thần Khuynh kẹp hai chân của cô, nói thêm một lần: “Xuống dưới."

Khương Ngọc Doanh cầm tài liệu bên cạnh lên, cười lắc đầu: "Không xuống chính là không xuống.”

Để cô xem xem anh làm được gì nào.

“Được rồi, cuộc họp hôm nay kết thúc tại đây.” Lâm Thần Khuynh nghiêng đầu nói với màn hình máy tính.

Cuộc họp?

Tại đây??

Có ý gì???

Khương Ngọc Doanh đột ngột quay đầu nhìn theo tầm mắt của anh, cô nhìn thấy khuôn mặt của vài người xuất hiện phía trên màn hình máy tính, có lẽ là do vì sợ hãi quá mức mà một đám người hai mắt mở to cứ như bị hóa đá.

Giọng nói của Lâm Thần Khuynh vang lên một lúc lâu, sau đó mọi người mới có phản ứng, nhóm nhân viên trong công ty tổng giám đốc Lâm không hổ là tinh anh trong tinh anh, mặc dù biểu cảm như bị nứt thành mấy khối nhưng vẫn có thể giữ vững thân không run chân không mềm, trăm miệng một lời: “Rõ.”

Tiếp theo chậm rãi thu dọn văn kiện trong tay, lại trật tự ra khỏi phòng họp.

Da đầu Khương Ngọc Doanh bắt đầu tê dại, từng chút từng chút, ngón tay cô bất giác run lên, bọn họ đang tổ chức hội nghị trực tuyến sao?

Mà cô cứ như thế xông vào??

!!!!

Đây rốt cuộc là *tu la tràng gì?

*Tu La tràng: là một từ ngữ từ Phật giáo, thường dùng để mô tả một chiến trường bi thảm.

Mời đào hố chôn cô tại chỗ luôn đi.

Lâm Thần Khuynh mím môi: “Còn chưa đi xuống?"

Hiện tại vấn đề là có đi xuống hay không sao? vấn đề bây giờ là mặt mũi của cô có còn hay không kia kìa.

“Anh không phải là cố ý đấy chứ?” Khương Ngọc Doanh hỏi.

“Tôi cố ý?” Lâm Thần Khuynh chống tay lên bàn làm việc, như thể đang giam cầm cô: “Lâm phu nhân là tự mình đột nhiên xuất hiện đấy nhé.”

"..." Chuyện hình như là như vậy.

"Là em chủ động ngồi ở chỗ này.”

"..." Không thể phản bác.

"Tôi đã nhắc nhở em, bảo em xuống dưới.”

"..." Là anh nhắc nhở không đủ rõ ràng.

"Nhưng mà em yên tâm, bọn họ không nhìn thấy em.”

Khương Ngọc Doanh như sống lại lần nữa, lập tức lấy lại tinh thần: “Ý của anh là?"

“Tôi đã tắt camera.” Lâm Thần Khuynh giải thích: “Họ chỉ có thể nghe thấy âm thanh”.

Khương Ngọc Doanh vỗ ngực thở dài nhẹ nhõm một hơi, không sao không sao, không lộ mặt thì dễ nói.

Chỉ cần thể diện còn, cái khác đều là gió thoảng mây bay.

Sự tình không trở nên quá xấu, Khương Ngọc Doanh lại đứng lên, chọc vào vai anh hỏi: "Mới nãy anh có cơ hội mà sao lại không nói cho tôi biết? A, tôi hiểu rồi, có phải anh muốn thấy tôi xấu mặt hay không?”

Chó con nhỏ tồi quá tồi.

Đó giờ chưa từng thấy người nào xấu xa như thế.

Lâm Thần Khuynh kẹp lại đôi chân không thành thật của cô, thân thể sáp lại gần: “Tôi tưởng em thích đối mặt với tôi như vậy chứ.”

Thích?

Cô bị điên chắc?

Khương Ngọc Doanh bĩu môi: “Quỷ mới thích."

Nói xong lại muốn nhảy xuống, chính là chân bị kẹp không động đậy được, cô dùng sức rút ra: “Bỏ ra coi.”