"Tổ tiết mục có nói khi nào sẽ ghi hình lại không?" Cô hỏi.
“Còn phải xem lịch trình của các nghệ sĩ khác nữa.” Mã Điêu cau mày hỏi: “Em không tức giận sao?
“Giận thì có của em có tác dụng gì không?” Khương Ngọc Doanh chắt lưỡi.
Những lời này thật ra có lý, cô có tức giận cũng không làm gì được, dù sao thì nghệ sĩ tuyến mười tám quơ một cái là được cả nắm, cô không muốn thì vẫn có đầy người muốn đấy thôi.
Mã Điêu an ủi: "Bên tổ tiết mục hứa hẹn sau khi ghi hình chương trình này xong, sau này nếu có hợp tác sẽ được ưu tiên.”
Vẽ ra một cái bánh* thì ai cũng biết, sau khi Khương Ngọc Doanh tạm thời không cần lo lắng chuyện sau này, xử lý chuyện trước mắt mới là quan trọng.
*(chỉ việc hứa hẹn)
Anh dừng lại rồi cẩn thận hỏi: “Doanh Doanh, chương trình giải trí kia em có còn quay không?”
“Quay chứ.” Khương Ngọc Doanh ngắm móng tay, hình như có hai sợi lông thảm mắc vào, cô thổi nhẹ, kiên quyết nói: “Nhất định phải tham gia.”
Mấy ngày nay Khương Ngọc Doanh đã có trải nghiệm mới, con người ấy mà, không thể lúc nào cũng làm cá muối được, phải lúc nào cũng như muối bỏ bể, cô phải nhanh chóng kiếm được bốn mươi triệu tệ, sau đó ném thẳng vào mặt Lâm Thần Khuynh.
Nghĩ đến Lâm Thần Khuynh lại nhớ tới bộ dạng buông tay vừa rồi, cô không khỏi lại mắng: "Đồ chó."
Mã Điêu hỏi: "Mắc cái gì em lại mắng anh?”
“Em không mắng anh.” Khương Ngọc Doanh liếc mắt nhìn qua phòng khách, người này chạy còn khá nhanh.
Dưới lầu, Lâm Thần Khuynh ra hiệu với thím Ngô, thím Ngô vội vàng đi tới: “Có chuyện gì sao, thiếu gia?"
Lâm Thần Khuynh hỏi: "Thím nhìn thấy cái áo sơ mi trắng của tôi ở đằng kia không?"
Thím Ngô suy nghĩ một chút: “Cái áo bản trên thảm kia sao?"
Lâm Thần Khuynh gật đầu.
Thím Ngô: "Tôi để nó trong phòng giặt, tôi định..."
Lâm Thần Khuynh nhấc chân đi về phía phòng giặt, chiếc áo sơ mi trắng đã được đặt vào trong giỏ đựng đồ, anh cúi xuống nhặt áo lên, nhìn vết đỏ trên đó thì giật nhẹ khóe miệng một chút, vắt áo lên khuỷu tay rồi bước ra ngoài.
Thấy thế, thím Ngô muốn cầm lấy: "Thiếu gia, không giặt sao?"
“À, trước cứ kệ nó đi.” Lâm Thần Khuynh nhẹ giọng nói.
Thím Ngô nhìn bóng dáng anh đi xa, nhỏ giọng thì thầm: “Tính anti bẩn thỉu của thiếu gia đâu? Bị phu nhân trị rồi à? Phu nhân đúng là người tài ba.”
Không được, bà phải nhanh chóng nói cho bà chủ thôi.
Nhà họ Lâm bên kia bởi vì cú điện thoại của thím Ngô là vui mừng không thôi, buổi tối mẹ Lâm bắt đầu nằm mơ được ôm cháu nội, còn thảo luận với cha Lâm xem nên đặt tên cháu nội là gì.
…
Đêm nay Khương Ngọc Doanh và Lâm Thần Khuynh khó mà phân phòng ngủ được, bởi vì lúc cô xuống lầu uống nước đã nhìn thấy thím Ngô đang dựa vào cầu thang nhìn lên trên.
Trên lầu chỉ có cô và Lâm Thần Khuynh, nhìn cái gì thì không cần phải nghĩ nữa.
Cô cầm lấy cốc nước, lúc đi qua thím Ngô còn mỉm cười với bà.
Thím Ngô cười nói: "Chỉ có phần của phu nhân thôi à? Thiếu gia không có sao?”
Khương Ngọc Doanh câu môi nói: "Cốc này là của thiếu gia đấy.”
Ánh mắt thím Ngô đột nhiên sáng lên: “Phu nhân và thiếu gia ân ái như vậy, nếu ông bà chủ biết được nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Nụ cười của Khương Ngọc Doanh càng thêm rạng rỡ: “Đúng, rất ân ái."
Lâm Thần Khuynh đang làm việc, Khương Ngọc Doanh đặt cốc lên bàn, nâng mông ngồi lên, rất không thục nữ rung chân.
Chân của cô vừa thon vừa dài vừa trắng, đung đưa thấp thoáng trong vạt áo ngủ, rất dụ dỗ người phạm tội.
Nhưng chính cô cũng không để ý, tất cả suy nghĩ của cô chỉ là ‘Tối nay mình phải ngủ chung giường với chó con nhỏ, phải làm sao bây giờ, anh sẽ không thừa dịp cô ngủ say làm gì cô chứ’, trái tim run lên, biểu tình trên mặt đổi thành ‘bản tiểu thư người đẹp tâm thiện bộ dạng đáng yêu body chuẩn chỉnh như thế, nếu anh mà không làm gì thì quá là không có thiên lý’.