“Chuyện vậy mà hai người cũng tin?” Khương Ngọc Doanh không quá tin vào mấy cái số mệnh mà em chồng cô vừa nói.
“Tin chứ, sao lại không tin.” Lâm Lan bẻ ngón tay nói: “Hôn sự trước kia của anh cả cũng do Phương trượng tính toán, còn có anh họ, chị họ đều được Phương trượng tính toán. bọn họ hiện giờ đang rất hạnh phúc.”
Khương Ngọc Doanh dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc để nhìn Lâm Lan, tấm tắc nói: “Không chừng lần này Phương trượng sẽ bị vả mặt cho xem.”
Lâm Lan không nghe rõ cô thì thầm nói gì, nhướng mày hỏi: “Chị dâu, chị đang nói gì vậy?”
Khương Ngọc Doanh nói năng lộn xộn: “Sao em không để Phương trượng tính một quẻ cho em?”
Sắc mặt Lâm Lan bỗng chốc ửng hồng, ngượng ngùng nói: “Em quên không nói.”
“Quên á?” Khương Ngọc Doanh kinh ngạc hỏi: “Kết quả như nào?”
Lâm Lan xoa ngón tay nói: “Em và anh Phó rất xứng đôi.”
“Anh Phó?” Khương Ngọc Doanh hỏi lại: “Anh Phó là ai?”
“Phó Châu.” Lâm Lan giải thích: “Là người đàn ông lần trước chúng ta thấy ở câu lạc bộ Tinh Hải, bạn thuở nhỏ của anh trai.”
Khương Ngọc Doanh bỗng nhớ đến ngày đó khi hai người rời khỏi câu lạc bộ Tinh Hải, quả thật có nhìn thấy một người đàn ông cao gầy, nhìn rất đẹp trai nhưng mà có hơi lạnh lùng.
Anh ta với Lâm Thần Khuynh lớn lên rất giống nhau.
Lâm Thần Khuynh có khuôn mặt như tượng băng quanh năm, như thể anh lớn lên ở Bắc Cực. Lúc anh ta bước đi, có thể mơ hồ nhìn thấy giống như có vụn băng rơi xuống, ngũ quan cùng với biểu cảm của anh giống như bị đóng băng.
Phó Châu kia tuy rằng lạnh lùng nhưng lại ấm áp hơn nhiều. Cô vẫn nhớ lần trước khi bước vào thang máy, cô quay đầu lại nhìn thấy Phó Châu cong môi cười với Lâm Lan.
“Chị dâu, chị thấy Phó Châu có ổn không?” Lâm Lan đỏ mặt e thẹn nói.
Khương Ngọc Doanh quơ quơ chén rượu, cong môi nói: “Em thích anh ta à?”
Lâm Lan gật đầu: “Phải.”
Cô thích Phó Châu đã nhiều năm, từ những tháng năm thanh xuân tươi đẹp cho đến bây giờ vẫn luôn âm thầm thích anh, trước nay không dám để anh biết được.
Chỉ là nghe nói Phó gia dạo gần đây bắt đầu sắp xếp đối tượng xem mắt cho anh, cô bắt đầu sốt ruột, hôm nay đến đây cũng là muốn tìm lời khuyên của Khương Ngọc Doanh.
Khương Ngọc Doanh buông ly, cánh tay đáp lên vai cô: “Thích thì cứ theo đuổi thôi.”
“... Em sợ.” Lâm Lan cắn môi nói.
“Sợ chuyện gì?”
“Bị từ chối.” Vẻ mặt Lâm Lan phiền muộn nói.
Từ trước đến nay Khương Ngọc Doanh chưa từng thích qua ai, cũng không biết cảm giác thích một người là như thế nào nhưng cô biết, làm người không thể nhút nhát, tựa như câu nói gì ấy?
Ồ, muốn yêu thì phải nói cũng như đói là phải ăng nhăng nhăng.
Cô cổ vũ: “Không thử thì làm sao biết được?”
“Em, em có thể thử sao?” Lâm Lan nhíu mày nói: “Nếu bị từ chối thì phải làm sao bây giờ?”
“Tìm người tiếp theo.” Khương Ngọc Doanh vỗ tay cô: “Buông đoạn tình cảm này sẽ có một đoạn tình cảm khác mở ra, em ưu tú như vậy nhất định sẽ tìm được một người thích hợp với mình.”
Được ủng hộ, Lâm Lan lập tức quyết định hẹn Phó Châu ra ngoài, công chúa nhỏ muốn tỏ tình.
Khương Ngọc Doanh vỗ tay khen ngợi cô: “Được, chị ủng hộ em.”
Có một số việc khi đã được quyết định thì hành động không phải là chuyện gì khó, Khương Ngọc Doanh giúp cô bày mưu tính kế, khi hai người tách ra còn dặn dò Lâm Lan có tin tức tốt thì nhất định phải nói cho cô.
Lâm Lan vỗ ngực nói: “Được.”
Chân trước Khương Ngọc Doanh vừa mới tách ra với Lâm Lan, sau lưng lại nhận được điện thoại của Mã Điêu, đêm nay có một bữa tiệc yêu cầu cô phải tham gia.
Đối với loại tiệc này, cô không có quá nhiều hứng thú, từ chối nói: “Không muốn đi.”
“Bà cô tôi ơi, đây là công ty sắp xếp, em nhất định phải đi.” Mã Điêu nói: “Hơn nữa, em không thể suốt ngày nhàn rỗi như vậy. Em vẫn phải đi tìm tài nguyên, đêm nay là một cơ hội tốt, em phải nắm lấy nó.”