“Không vào!” Khương Ngọc Doanh trừng mắt trở lại.
Bỗng nhiên, có cơn gió thổi tới, gió tháng mười hai mang theo sực lạnh giá, thổi qua cơ thể làm cho người ta nhịn không được mà run rẩy, Khương Ngọc Doanh hắt xì liên tục.
Lâm Thần Khuynh hơi hơi nhíu mày, giơ tay cởi xuống áo vest, cầm áo khoác lên người của cô xong cưỡng chế ôm cô vào trong nhà.
Khương Ngọc Doanh không dự đoán được Lâm Thần Khuynh sẽ ôm cô, một bên dùng tay đẩy áo vest đang khoác ở trên người ra, một bên giãy giụa muốn nhảy xuống: “Anh mau thả tôi xuống, buông tôi ra.”
Lâm Thần Khuynh không để ý, ôm cô trực tiếp đi thẳng vào phòng ngủ, sau khi đem cô để ở trên giường liền xoay người rời đi, khi rời đi còn tiện tay khóa luôn cửa phòng lại.
Khương Ngọc Doanh đập cửa hô to: “Lâm Thần Khuynh, anh muốn làm gì? Anh mau thả tôi ra ngoài!”
“Lâm Thần Khuynh, mở cửa ra cho tôi!”
“Tên đàn ông chết tiệt kia, mau thả tôi ra ngoài!”
“Ở đó chờ đi.” Lâm Thần Khuynh vén tay áo sơ mi lên để lộ ra cánh tay rắn chắc, khom lưng bắt đầu thu dọn mọi thứ trong căn phòng, anh có bệnh sạch sẽ, cho nên không thể nhìn thấy căn phòng bị bày bừa bộn thế này được.
Đầu tiên là đem mền để vào trong nhà tắm, sau đó gói từng chai rượu rỗng ném vào thùng rác, cuối cùng xử lý khoai tây chiên cùng mấy mảnh vụn rơi vãi trên thảm.
Sau khi mọi thứ đã đâu vào đấy, cầm ly nước đi đến trước cửa phòng ngủ.
Lúc này Khương Ngọc Doanh đã mắng hơn nửa ngày, miệng khô lưỡi khô, giọng nói đều khàn khàn, hiện giờ đang suy nghĩ xem phải dùng cách gì để đi ra ngoài?
Nhảy cửa sổ?
Bọn họ đang ở tầng hai mươi, nhảy xuống thì cái mạng nhỏ của cô cũng không còn, cô vẫn còn yêu đời lắm nha.
Ý tưởng này lập tức bị bỏ qua.
Phá cửa?
Tay cô trói gà còn không chặt, thật sự làm không được yêu cầu cao như vậy.
Ý tưởng này cũng bị bỏ qua.
Giả bộ bị bệnh?
Cái này có vẻ như……
Tạm được.
Cô ôm bụng gọi: “Lâm Thần Khuynh, tôi đau bụng.”
“Mau mở cửa ra cho tôi đi, tôi đau bụng quá.”
“Anh không mở cửa nhanh lên, nếu không chỉ có thể nhìn thấy thi thể của tôi thôi đó.”
Cô áp lỗ tai vào cửa nghe một hồi lâu, bên ngoài lại không hề có chút tiếng động nào, thế là cô liền tạo ra động tĩnh lớn hơn nữa, nhấc chân đem ghế dựa đẩy ngã: “Tổng giám đốc Lâm, anh nhẫn tâm làm cho cô dâu nhỏ của anh bị mất mạng sao?”
“Tôi đương nhiên sẽ không làm cho cô dâu nhỏ của mình bị mất mạng rồi.” Kèm theo tiếng nói chính là tiếng mở cửa phòng, Lâm Thần Khuynh bưng ly nước đứng ở cửa.
Đây chính là cơ hội của Khương Ngọc Doanh, cô chuẩn bị chạy nước rút, dự định chạy ra ngoài trước, chỉ cần có thể đi ra ngoài, cô nhất định sẽ làm cho tên đàn ông chết tiệt này phải quỳ gối nhận sai trước mặt cô.
Hừ, dám nhốt cô?!
Anh muốn làm phản à!
Cô thậm chí nghĩ đến việc sau khi rời khỏi đây sẽ lập tức đi đến nhà họ Lâm, cha mẹ chồng thương yêu cô nhất, nhất định sẽ đứng về phía cô.
Nhưng tưởng tượng thì rất tốt đẹp, còn hiện thực thì thật là đau đớn, vừa bước một chân ra cửa thì đã xảy ra việc ngoài ý muốn rồi.
Cô chỉ vừa bước ra một chân đã bị Lâm Thần Khuynh dùng một tay ôm lấy, tên đàn ông này chân dài tay cũng dài, nhẹ nhàng ôm một cái, hai chân của cô liền bị nhấc rời khỏi mặt đất.
Cô chủ nhà họ Khương lần thứ hai trở thành con gà con, bị tên đàn ông chết tiệt ôm eo nâng đến sô pha, giãy giụa muốn đứng dậy thì lại bị anh chặn lại.
Tức giận nhất chính là, anh ta làm những việc này lại không mất một tí sức lực nào, nước ở trong ly không văng ra ngoài một giọt.
Khương Ngọc Doanh:……
Lâm Thần Khuynh đem nước đưa đến bên miệng của cô: “Uống đi.”
Khương Ngọc Doanh xoay đầu qua hướng khác: “Không uống.”
Lâm Thần Khuynh buông cái ly, ngón tay thon dài véo lấy cằm của cô làm cho cô phải nhìn về phía anh, lại nói một lần nữa: “Uống đi.”