Mạt Thế: Lô Đỉnh Kiều Nhược

Chương 3: Không dám (Hơi H)

Lâm Trọng Khanh xuyên qua khung cửa sổ, nhìn thế giới bên ngoài càng lúc càng bị sương mù đỏ nồng đậm vây quanh, mày kiếm không tự giác mà nhíu lại, trầm giọng hỏi: “Kết quả nghiên cứu tiến hành đến bước nào rồi?”

Bác sĩ Virus Trần Nham bất đắc dĩ lắc đầu: “Trước mắt chưa có phát hiện gì.”

“Đúng không, hiện tại tình hình bên ngoài càng lúc càng phức tạp, tôi hy vọng chuyện tôi yêu cầu các người làm không phải chỉ là thuận miệng nói suông, mà phải mau chóng xử lý cho tốt! Nếu lần sau lại không kết quả, nơi này của tôi cũng sẽ không nuôi dưỡng phế nhân!”

Lâm Trọng Khanh lạnh lùng trả lời, giữa mày sự nghiêm túc xưa nay chưa từng có

“Cái này… Về phương pháp lần trước tôi có nói với ngài, dùng lô đỉnh trời sinh để gia tăng thực lực cho những dị năng giả khác, hy vọng ngài suy xét thêm lần nữa…”

“Đủ rồi, không cần phải nói nữa, tôi có quan điểm của riêng mình! Trong căn cứ lô đỉnh trời sinh chỉ có một, chẳng lẽ ông còn muốn tôi xài chung với những người khác? Ông còn chưa có quyền thay tôi tự tiện quyết định đâu.”

Thi Thiển Nhu trốn trong góc nghe bọn họ nói chuyện, nước mắt liền rơi, cô vốn chính là một người yếu đuối nhu nhược, giờ phút này nghe thấy bọn họ tùy ý thảo luận về cô như vậy, vốn dĩ tâm đã không yên ổn giờ đây càng thêm sợ hãi.

Tên đàn ông đáng sợ kia, đã đoạt thân thể còn chưa nói, lại còn muốn đưa cô cho nam nhân khác khi dễ.

_____

“Hôm nay cô ấy thực sự chưa ra ngoài sao?”

Lâm Trọng Khanh nghe thuộc hạ báo cáo xong, liền hơi hơi nhíu mày.

Lâm đại thẩm phụ trách cuộc sống hàng ngày của Thi Thiển Nhu đáp lại thế này: “Đúng vậy, cả ngày hôm nay Thi tiểu thư chưa từng ra khỏi phòng.”

Thi Thiển Nhu nằm trong ổ chăn, co rúm lại thành một góc, đây là động tác cô thích làm nhất từ khi mạt thế tới nay.

Then cửa nhẹ nhàng chuyển động, Lâm Trọng Khanh vô thanh vô tức xuất hiện trong phòng cô.

Trong ổ chăn Thi Thiển Nhu còn đang thở dài, nghĩ cách chạy trốn, cô nhỏ yếu đáng thương không có nghĩa là cô dễ bắt nạt.

Lâm Trọng Khanh nhìn ổ chăn đang phồng lên kia, một cơn lốc xoáy dần dần tụ lại lòng bàn tay, lốc xoáy giống như có sinh mệnh tới gần ổ chăn, một phen thổi bay chăn đi.

Cơn lốc ghét bỏ cái chăn, vốn mục đích của nó chính là cuốn lấy người trên giường.

Đầu tiên Thi Thiển Nhu hoảng hốt “A” một tiếng, sau đó mới phản ứng lại đây là dị năng của nam nhân kia đang tác quai tác quái, lại không dám phản kháng giãy giụa, chỉ có thể để tứ chi bị trói, ngoan ngoãn để “Gió” vuốt ve cơ thể mình……

Đồng tử của Lâm Trọng Khanh bị bao phủ bởi tinh thể băng màu xanh, mái tóc ngắn đen nhánh chậm rãi biến mất, thay vào đó là một đầu tóc bạc đang nhanh chóng dài đến eo, theo gió tung bay, vừa ưu nhã lại mê người.

Cổ áo Thi Thiển Nhu không biết đã bị cởi bỏ từ khi nào, hai con thỏ tuyết trắng vội vàng nhảy ra, bị cơn gió vô hình xô đẩy thành một đoàn, hai đỉnh đỏ bừng cọ cọ vào nhau, đầṳ ѵú bị cọ xát làm cô thất thanh rêи ɾỉ.

“Không cần, không cần như vậy….Đầṳ ѵú ngứa quá, đau quá… Buông tôi ra, buông tay…”

Lâm Trọng Khanh cùng xúc cảm dị năng là tương liên, cho nên hắn có thể cảm giác được rõ ràng khối vừa lớn vừa trắng mềm kia mềm mại co dãn cỡ nào, cảm thụ gấp mười lần ập vào trước mặt.

Dường như gió xoáy càng thêm không kiêng nể gì, vô thanh vô tức tách ra thành hai luồng khí, trói chặt đùi cô,nhụy hoa kiều nộn trực tiếp bại lộ trước mắt nam nhân.

Thi Thiển Nhu theo bản năng muốn phản kháng, nhưng cô tứ chi bị trói buộc, chỉ có thể vô lực cựa quậy đầu trong không trung, không nhìn xem tư thái này của cô quá xấu hổ.

Tóc bạc dài của Lâm Trọng Khanh tựa hồ càng thêm sáng chói, cánh tay cường tráng giang ra tùy ý thao túng dị năng gió, khuôn mặt anh tuấn đột nhiên bị bao phủ bởi hoa văn xanh băng.

Thi Thiển Nhu trộm ngắm biến hóa trên khuôn mặt nam nhân, sợ hãi lại lần nữa quay đầu.

“Như thế nào, sợ rồi sao?” Nam nhân không muốn bỏ qua hỏi.

“Không… Không có, a… Qυầи ɭóŧ… Qυầи ɭóŧ, nơi đó không cần.” Một luồng khí cường đại đánh lén giữa hai chân cô, qυầи ɭóŧ màu trắng bị vén sáng một bên, khe hở màu hồng đào đang nhắm chặt chậm rãi bị căng ra.

Thi Thiển Nhu đáng thương khóc nức nở, cái trán không ngừng lắc lư kháng cự, sợi tóc hỗn loạn… Gương mặt trắng nõn như được đắp lên một tầng phấn.

Cơn gió chậm rãi đem cô đưa đến trước mặt nam nhân, Lâm Trọng Khanh ngước mắt nhìn giữa chân nữ nhân chảy đầy dâʍ ŧᏂủy̠, mị thịt mở ra đóng lại ngập tràn dụ hoặc, đáy mắt băng hàn của nam nhân càng thêm thâm thúy.

Hắn khẽ nhếch môi mỏng: “Lần sau còn dám không ăn cơm không?”

Thi Thiển Nhu bị dòng không khí làm cho choáng váng, hạ thân là một mảnh lầy lội, vật hình trụ đáng sợ vẫn còn đấu đá lung tung ở trong cơ thể cô, mỗi một cái đều điên cuồng chạm đến điểm mẫn cảm của cô, khi cô mở miệng chỉ có thể rêи ɾỉ ngắt quãng.

“Không… a… Dám, không cần…… Lại đâm vào, Nước… Nước nhiều quá, a…”

Cái miệng nhỏ hơi hơi mở ra, khóe miệng không chịu khống chế mà nhè nhẹ chảy ra một chút nước bọt, cô thói quen muốn mở đưa tay ôm lại.

Con ngươi xanh băng giá của Lâm Trọng Khanh hiện ra tia sáng yên bình, cởi bỏ trói buộc trên người cô, Thi Thiển Nhu từ không trung ngã vào cái ôm của nam nhân, thuận theo tự nhiên vòng tay qua cổ hắn, nặng nề ngất đi.