Mạt Thế: Lô Đỉnh Kiều Nhược

Chương 2: Liếm huyệt (H)

Lâm Trọng Khanh đi ngang qua phòng cách ly của mình, ôm Thi Thiển Nhu đến phòng cách ly của cô.

Anh là lãnh đạo cao nhất của căn cứ, đương nhiên anh có phòng cách ly ở tầng riêng. Cửa ra vào là một cánh cửa sắt lớn bọc sơn xanh, khi đi vào bên trong liền có đèn cảm biến tự động, có một lối đi ngắn, cuối lối đi còn có một đường thẳng, bên trái là phòng cách ly của Lâm Trọng Khanh, ở giữa là phòng cách ly của Thi Thiển Nhu.

Lối đi được phủ tấm thảm lông dày màu xám, đây có thể nói là một vật trang trí vô cùng xa hoa và lộng lẫy, Thi Thiển Nhu bị anh chuyên dùng làm lô đỉnh, cho nên cô đã ở cùng với anh.

Khi vừa mở cánh cửa sắt màu xi măng ở phòng cách ly của Thi Thiển Nhu, anh liền bị người phụ nữ trần trụi trong vòng tay đè vào cửa. Lời nhắc nhở của bác sĩ Trần cứ văng vẳng trong tâm trí anh: “Lô đỉnh có thể có phản ứng bất cứ lúc nào...”

Thi Thiển Nhu cảm thấy nóng, cả cơ thể nóng hừng hực, cô đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra mò vào đũng quần của người đàn ông, giọng nói yếu ớt và bất lực: “Em nóng, em nóng quá...”

Lâm Trọng Khanh kẹp bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của người phụ nữ, thấp giọng ngăn lại: “Hôm nay làm vậy là đủ rồi, ngoan, ngày mai...”

Anh còn chưa nói xong, Thi Thiển Nhu đã ngậm lấy yết hầu của anh, vừa liếʍ vừa cắn.

Một nụ cười thoáng qua trong đôi mắt lạnh lùng của Lâm Trọng Khanh, lúc này cô quá kích động và nhiệt tình, còn những lúc khác đều là bị động và miễn cưỡng.

“Cho em, em khó chịu, em khó chịu lắm...” Thi Thiển Nhu lắc lư cơ thể đang trần trụi và đầy đặn của mình, bộ ngực đung đưa của cô lấp lánh dưới mắt Lâm Trọng Khanh.

Lâm Trọng Khanh từ trước tới nay đều là người hành động trước. Anh dùng hành động để giải quyết nguyên nhân gốc rễ của vấn đề, anh bế nữ nhân lên chiếc giường nhung lớn, dùng bàn tay tách mở cặp đùi trắng nõn của người phụ nữ, lại gần thăm dò âʍ ɦộ đang chảy nước, anh đưa ngón tay lên chạm nhẹ vào nó, âʍ ɦộ đỏ mọng sưng lên giống như có ý thức mà mυ'ŧ lấy đầu ngón tay... Dâʍ ŧᏂủy̠ tựa như dòng suối nhỏ uốn lượn chảy xuống dọc theo đầu ngón tay.

Thi Thiển Nhu lẩm bẩm trong vô thức: “Em muốn... Cho em, khó chịu quá, ưʍ... tiểu, tiểu huyệt đang chảy nước... Ưm, em muốn côn ŧᏂịŧ vào trong...”

Giọng nói của người phụ nữ khiến Lâm Trọng Khanh cảm thấy cả người nóng bừng, anh đột nhiên thở dốc, khẽ thì thầm với cô, cho dù anh cực kỳ có kiểm soát, nhưng trước mặt anh là một cô gái đang cầu xin niềm vui, cũng sẽ có một chút thất thần.

Anh cúi đầu đến gần lỗ hoa đang phun nước của Thi Thiển Nhu, dùng tay khảy khảy da thịt sưng tấy, vuốt ve đôi chân trắng nõn mềm mại của cô, vùi đầu mình vào khám phá nơi tiểu huyệt đang chảy nước.

“A... Sướиɠ quá... nhiều hơn nữa, nhiều hơn nữa, nhiều hơn nữa...” Thi Thiển Nhu bị đầu lưỡi nóng bỏng liếʍ láp, tiểu huyệt co chặt lại, eo không tự chủ được nâng lên cao, hai đùi mở ra khép lại, nhanh chóng run rẩy kẹp lấy cái đầu cứng rắn của người đàn ông vào giữa hai chân, xoa nắn một cách bất lực, dường như hành động này có thể giải tỏa cơn kɧoáı ©ảʍ dâng trào từ trong hoa huyệt...

Tiếng “xì xụp” tràn ngập căn phòng, hơi nóng trong người Thi Thiển Nhu dần giảm xuống, cô bắt đầu có lý trí trở lại, cô cảm giác được người đàn ông đang liếʍ âʍ ɦộ của mình, cô co lại một chút, bàn tay nhỏ bé của cô đẩy vai người đàn ông ra, chỉ tiếc cô vừa trải qua một cơn cực khoái, cả người mềm nhũn và yếu ớt, nhưng cô vẫn không buông tay, hai chân đạp lên khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông, cô khóc.

Lâm Trọng Khanh thấy có động tĩnh liền ngẩng đầu lên, thả tay đang ôm chân của người phụ nữ, dùng đôi môi mỏng dính nước nhẹ nhàng nói: “Tỉnh dậy đi, đi tắm rửa đi, đêm nay anh không vào trong.”

Mặc dù Thi Thiển Nhu thở phào nhẹ nhõm khi nghe những lời đó, nhưng không biết tại sao ngực cô lại có cảm giác ngột ngạt. Nghe thấy những gì anh nói không khớp ý với nhau. Lại không dám nhìn thẳng vào cằm anh đang có dâʍ ŧᏂủy̠ của cô chảy ra.

Đột nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn bị nâng lên, phía trên bị bóng người cao lớn che mất, bóng đen không thể nhìn rõ vẻ mặt của người đàn ông, chỉ nghe thấy mệnh lệnh mạnh mẽ của anh: “Trả lời!”

“Được...” Thi Thiển Nhu thuận theo chống cằm trên đầu ngón tay anh và trả lời.