Mạt Thế: Lô Đỉnh Kiều Nhược

Chương 1: Lô đỉnh ( Hơi H)

Những con đường và ngõ hẻm lạnh lẽo chật hẹp, tối tăm, ánh mặt trời màu đỏ kỳ quái hoàn toàn không chiếu vào, có những thây ma đang đi lại bên ngoài bức tường.

Tiếng thở dốc nam nhân và tiếng thở hổn hển của nu nhân tràn ngập con hẻm, Thi Thiển Nhu bị nam nhân ép lên tường, hung hăng xỏ xiên qua.

Toàn thân cô trần trụi, chỉ có chiếc áo sơ mi treo ngang hông chưa cởi ra, đôi chân trần và trắng nõn đang giẫm lên đôi ủng quân đội màu đen của người đàn ông, hai tay yếu ớt chống lên tường, eo bị nam nhân giữ chặt, khi anh ta dốc hết sức lực, bế cô lên không trung, hai chân chỉ có thể vô lực rũ ở đôi ủng quân trang màu đen, không có chỗ dựa vào.

Thây ma bên ngoài gầm rú, ầm ầm, Thi Thiển Nhu sợ đến mức kêu một tiếng yếu ớt, lỗ nhỏ dưới thân càng lúc càng siết chặt hơn, Lâm Trọng Khanh bị kẹp suýt nữa đã bắn tinh, mông cô lập tức bị vỗ một phát trừng phạt.

Thi Thiển Nhu bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tiểu huyệt cao trào càng thêm co giật, tiết ra nhiều dâʍ ɖị©ɧ hơn, từng đợt mà phun ra.

Cô không chịu nổi tìиɧ ɖu͙© mãnh liệt mà khóc nức nở, nhún vai tròn xoe, cực kỳ đáng thương.

Lâm Trọng Khanh biết cô đã hết sức , anh cường thế mà áp mặt cô, cúi đầu chặn cái miệng nhỏ nhắn, cùng môi và lưỡi quấn lấy, nước miếng giao hòa... Động tác dưới thân đột nhiên tăng tốc, đem nữ nhân thao đến áp vào sát vào tườn, mông cao hếch lên đón ý của nam nhân.

Nam nhân không có ý định chiến đấu, sau khi nũ nhân trải qua mấy lần cực khoái, anh liền nhanh chóng rút cạn và để cho mình bắn thẳng vào cơ thể của nữ nhân.

"Lão đại, kiểm tra xong khu vực này, không tìm thấy vật tư nào hữu dụng."

Tên thuộc hạ cúi đầu báo cáo, không dám nhìn nữ nhân ở trong áo choàng của người đàn ông.

Lâm Trọng Khanh thấp giọng ừ một tiếng, lạnh giọng ra lệnh: "Mau chóng trở về, trước khi trời tối trở về căn cứ, xuất phát!"

Tên thuộc hạ vội vàng đáp trả, nhớ rằng lũ thây ma đêm xuống sẽ trở nên hung dữ và tốc độ nhanh hơn.

Mặt trời đỏ rực bao trùm xung quanh, sương mù màu đỏ càng ngày càng dày đặc, đám thây ma gần đó dường như càng kích động hơn, Lâm Trọng Khanh ánh mắt thu lại, ôm chặt nữ nhân trong ngực, bước đi hướng đến xe quân sự đã được chờ sẵn.

﹉﹉﹉﹉﹉

"Anh Trọng Khanh, anh cuối cùng cũng về rồi, mọi người rất lo lắng cho anh..." Thi Thiẻn Nhu bị một giọng nữ quan tâm đánh thức, mở mắt ra dụi dụi mắt, không biết mình đang ở đâu.

Vừa ngước mắt lên, cô bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông, cô không thể chịu nổi khí thế mạnh mẽ của người đàn ông khó chịu lảo đảo... tiếp tục cúi đầu, vùi đầu vào lông ngực của người đàn ông.

Lâm Trọng Khanh đã quen độc tài, không thích phụ nữ trốn tránh, hắn muốn là tuyệt đối phục tùng, vì vậy vẻ mặt hơi trầm lại, thả lỏng tay đang giữ mông cô ra, ý muốn trừng phạt.

"A..." Thi Thiển Nhu bị hành động đột ngột của người đàn ông làm cho hoảng sợ, kêu lên một tiếng, hai chân cô vô thức kẹp lấy eo cường tráng của người đàn ông, lỗ hoa trống rỗng đâm vào thân thể người đàn ông, tiểu huyệt mẫn cảm trào ra một bãi dâʍ ŧᏂủy̠, nhỏ giọt trên quần tây của người đàn ông.

Là một dị năng giả cấp cao, các giác quan của Lâm Trọng Khanh tự nhiên mạnh hơn gấp trăm lần, anh ta thu hết mọi phản ứng của nữ nhân vào trong mắt, anh cúi đầu xuống và nhìn thấy đôi mắt ướt như nai của người phụ nữ, như đang cầu xin điều gì đó, miệng cô đang cắn đến đỏ bừng, cô lén lút dùng tay khẽ lay cổ hắn, thuận theo đem cặρ √υ' trắng nõn mềm mại đầy đặn áp lên bộ ngực săn chắc của hắn cọ cọ, hắn biết cô đã chịu thua, tâm tình cũng tốt hơn, tay ôm lấy cô càng chặt hơn.

Lâm Tiểu Nhàn nhìn sự tình trước mắt mà tức giận sắp chết... Nhưng cô vẫn giả bộ ân cần nói những lời đầy ẩn ý châm biếm nhưng rộng lượng: "Chị Thi lần này sẽ giúp anh bổ sung khí có phải là quá độ không?" Anh Lâm, cũng không biết thương tiếc người ta, anh quên lời bác sĩ Trần nói là không được đòi hỏi quá nhiều rồi sao? Lô đỉnh* dùng quá nhiều khiến người phụ nữ không thể chịu đựng được mà cơ thể sẽ nổ tung mà chết..."

Lâm Trọng Khanh cảm thấy người phụ nữ trong vòng tay anh bị dọa một trận co rút một hồi, anh lập tức dừng lại: "Đủ rồi, Tiểu Nhàn, đừng có náo loạn!"

"Cái gì! Em rõ ràng là hôn thê của anh ta, nữ nhân đáng ghét này!" Lâm Tiểu Nhàn giậm chân, khó chịu nhìn bóng lưng của người đàn ông đang rời đi.

“Tiểu thư, trở về phòng đi, trời sắp tối rồi.” Người phục vụ bên cạnh dặn dò.

“Hừm, cô ta chết chắc rồi, tôi sẽ không bỏ qua cho cô ta. ” Lâm Tiểu Nhàn phun ra những lời ác độc.

*Lô đỉnh là dùng để thải bổ. Thải bổ là cướp của người khác qua việc giao hoan có thể cướp tu vi, sinh khí, thọ khí... Công việc của đỉnh lô chỉ là sống để giao hoan có khi chết vì giao hoan. Đỉnh lô thường là nữ bị bắt hoặc huấn luyện từ nhỏ.