Viện tử ngoài kinh cách Hoàng thành không xa, chỉ khoảng hai giờ ngồi xe ngựa.
Sau khi bọn họ ăn trưa xong liền xuất phát, nếu không có gì ngoài ý muốn thì trước khi trời tối sẽ tới hoàng cung.
Nhưng trời không chiều lòng người……
Lúc đoàn người đi được nửa đường, bầu trời đột nhiên trở nên âm u không lâu sau sấm chớp đùng đùng rồi một con mưa xối xả trút xuống.
Tuy rằng theo âm lịch cuối tháng 5 là đã vào hè, thời tiết thay đổi thất thường, nhưng ai cũng không ngờ tới thời tiết lúc xuất phát còn êm đẹp, nói đổi liền đổi, cho nên hoàn toàn không chuẩn bị đồ để che mưa.
Mưa đến rất nhanh, trong phút chốc mọi người bị mắc kẹt lại giữa đường.
Gió lớn cuốn theo mưa to tạt vào cửa sổ xe ngựa, tiểu hoàng đế run rẩy sợ hãi trốn trong lòng Kỷ Khinh Chu không dám động đậy.
Kỷ Khinh Chu sợ tiểu hoàng đế bị ướt dùng lưng chắn lại nước mưa đang dội vào, cởi ngoại bào quấn tiểu hoàng đế lại. Nhưng bên ngoài mưa quá lớn, xe ngựa bị gió giật lắc lư nghiêng ngả, ngựa cũng bị sợ hãi, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách.
“Quay lại, ta nhớ chúng ta có đi ngang một hộ gia đình, hẳn là không xa.” Lý Trạm đích thân ra ngoài điều khiển xe ngựa, phân phó Đổng Đống.
Đổng Đống cưỡi ngựa lập tức phân phó với hộ vệ, mọi người đồng loạt quay ngựa đội mưa chạy về đường cũ.
May mà Lý Trạm nhớ không sai, bọn họ chạy không lâu quả nhiên nhìn thấy một hộ gia đình cách đó không xa. Đổng Đống bước tới gõ cửa, phát hiện trong nhà không có ai, liền gọi mọi người vào nhà tránh mưa.
Kỷ Khinh Chu ôm tiểu hoàng đế đội mưa chạy vào trong phòng, người sớm đã ướt sũng.
Cậu kiểm tra tiểu hoàng đế, mặc dù tiểu hoàng đế có dính chút nước mưa, nhưng phần lớn cả người đều khô ráo, lúc này mới an tâm.
“Có lẽ là chỗ tạm trú của người đi săn gần đây, bình thường để không.” Lý Trạm lau bàn, trên tay dính đầy bụi, hắn lấy khăn tay ra lau sạch sẽ ngón tay, nói với Đổng Đống: “Đi xem thử có củi không, nhóm lửa, nấu thêm chút nước ấm.”
Đổng Đống vội phái người đi làm, Lý Trạm lại dặn người đặt một thỏi bạc lên bàn.
Ngôi nhà này chỉ có ba gian, gian chính toạ bắc hướng nam, kế bên là gian phòng ngủ, ra khỏi gian chính đi về hướng đông còn có một gian, bên trong chứa vật dụng linh tinh. Nhóm hộ vệ tự giác trú tại gian phòng phía đông, chừa lại gian chính.
“Mưa lớn quá…… sẽ sập nhà sao?” Tiểu hoàng đế lo lắng hỏi.
Kỷ Khinh Chu vừa vắt nước mưa trên người mình vừa nói: “Sẽ không sập đâu, chỉ sợ mưa lớn quá nước tràn vào thôi.”
“Ách xì!” Kỷ Khinh Chu hắt hơi một cái, đem ngoại bào vừa vắt nước xong khoác lên ghế, trên người chỉ mặc một thân lý y. Hiện giờ lý y tuyết trắng đã ướt sủng dán vào trên người, phác hoạ ra thân hình mảnh khảnh như ẩn như hiện của thiếu niên.
Ánh mắt Lý Trạm dừng lại trên người thiếu niên, phân phó Đổng Đống vừa mới bước vào: “Đi tìm xem có quần áo sạch không.”
“Dạ.” Đổng Đống đi vào phòng ngủ ở kế bên, đáng tiếc trong tủ chỉ có một tấm chăn cũ nát, trừ cái đó ra cái gì cũng không có, có lẽ bình thường những người đi săn không thường đến nên không để lại đây đồ đạc gì nhiều.
“Chỉ có một cái chăn……” Đổng Đống xách tấm chăn ra giũ một cái, từ chăn bay ra một lớp bụi. Cái chăn vừa nát vừa dơ, hiển nhiên là không thể dùng, Đổng Đống chỉ có thể ném sang một bên.
Cũng may trong phòng chứa đồ còn chút than củi, Đổng Đống phân phó bọn họ tìm chậu than, nhóm lửa đặt trong hai gian phòng. Mọi người cởϊ áσ ngồi bên chậu than tự hơ quần áo của mình, giữ lửa vừa vừa để tránh cháy nhà.
Kỷ Khinh Chu hơ ngoại bào của tiểu hoàng đế, và hắt xì.
Thời tiết tháng này đã rất nóng, nhưng mưa to vừa hạ xuống không khí liền trở nên se lạnh, nhất là trên người Kỷ Khinh Chu còn đang mặc quần áo ướt, thình lình con gió lạnh từ ngoài cửa thổi vào, liền cảm thấy cả người lạnh cóng.
Lý Trạm đang cởi trần liếc nhìn Kỷ Khinh Chu, nói: “Cởϊ qυầи áo ướt ra đi, không sẽ cảm lạnh.”
Kỷ Khinh Chu vốn cảm thấy ở trước mặt tiểu hoàng đế và Nhϊếp chính vương mà y phục không chỉnh tề dường như hơi mạo phạm, nhưng Lý Trạm đã nói như vậy thì cậu cũng không ngại ngùng, liền thoát y, trên người chỉ mặc một cái tiết khố*.
*qυầи ɭóŧ bên trong người TQ xưa mặc, ống quần khá dài.
Làn da Kỷ Khinh Chu trắng nõn, trên người không có cơ bắp, thắt lưng nhỏ gầy đường cong vô cùng cân đối, mang theo vẻ đẹp riêng của người thiếu niên. Đổng Đống đang ngồi bên đống lửa hơ quần áo của Lý Trạm, sau khi liếc nhìn Kỷ Khinh Chu liền có hơi xấu hổ, cúi đầu để tránh bị nghi ngờ, khoác quần áo Lý Trạm lên ghế bên cạnh, đứng dậy chạy đến gian phòng đám hộ vệ đang ở.
Như vậy, ở gian chính chỉ còn lại Kỷ Khinh Chu và Lý Trạm, cùng với tiểu hoàng đế đang tò mò cầm cành cây khều chậu than.
“Cơn mưa này cũng không biết tới khi nào.” Lý Trạm nhìn sắc trời bên ngoài, mày hơi nhíu lại.
Kỷ Khinh Chu quay đầu nhìn Lý Trạm, ánh mắt vô thức lướt trên người Lý Trạm, nói: “Nếu tạnh trước trời tối, có lẽ sẽ kịp hồi cung.”
Tiểu hoàng đế nghe vậy nhìn Kỷ Khinh Chu, hỏi: “Còn không tạnh thì sao?”
“Vậy thì chỉ có thể…… qua đêm ở đây.” Kỷ Khinh Chu nói.
Có lẽ tiểu hoàng đế cũng cảm thấy ở đây hơi thô sơ, nghe vậy mặt đầy rầu rĩ chui vào lòng Kỷ Khinh Chu. Nhưng mà vừa chui vào liền nhận ra có gì đó khác thường, bình thường Kỷ Khinh Chu đều mặc quần áo, hiện giờ trên người trần trụi, tiểu hoàng đế cọ tới cọ lui, cảm xúc trơn trượt rất là mới lạ.
“Hi hi…… Kỷ công công, người ngươi trơn quá.” Tiểu hoàng đế vừa cười vừa đưa tay sờ sờ trên người Kỷ Khinh Chu.
Kỷ Khinh Chu bị đùa giỡn có chút xấu hổ, muốn nắm lấy tay nó, lại sợ dùng lực quá mạnh làm nó bị thương.
Tiểu hoàng đế bất ngờ phát hiện ra một chuyện mới lạ.
Tay nhóc chỉ chỉ chọc chọc vào hai cái điểm nào đó trên ngực Kỷ Khinh Chu, sau đó thuận tay vén áo của mình lên nhìn, mặt đầy ngây thơ hỏi: “Ta cũng có…… Nhưng không lớn như ngươi…… ”
Kỷ Khinh Chu:……
Cuối cùng cậu cũng hiểu cái gì gọi là đồng ngôn vô kỵ.
Từ nhỏ tiểu hoàng đế được bảo vệ quá tốt, tắm rửa thay y phục đều có người hầu hạ, nên bình thường nhóc làm gì có cơ hội nhìn thấy cơ thể người khác. Một đứa trẻ 4-5 tuổi cái gì cũng tò mò, một khi cảm thấy hứng thú liền muốn tìm tòi nghiên cứu.
Nhóc nghiên cứu xong của mình và Kỷ Khinh Chu lại quay sang nghiên cứu Lý Trạm.
Lý Trạm là người tập võ, thân hình cường tráng hơn Kỷ Khinh Chu nhiều. Làn da sẫm màu bao phủ cơ thể, thể hiện lực hấp dẫn đặc biệt của đàn ông trưởng thành mạnh mẽ dồi dào sức lực.
Tiểu hoàng đế lại không biết thưởng thức điều này, nhưng Kỷ Khinh Chu lén nhìn qua, trong lòng nhịn không được âm thầm hâm mộ.
Lý Trạm vô cùng bất lực với tiểu hoàng đế, cuối cùng, lúc tiểu hoàng đế muốn chọc thử một cái, hắn giữ lấy cổ tay nó.
“Không thể chọc sao?” Tiểu hoàng đế ngây thơ hỏi.
Lý Trạm lạnh mặt nói: “Không thể.”
Tiểu hoàng đế có chút tủi thân, quay đầu hỏi Kỷ Khinh Chu: “Sao hoàng thúc không cho ta chọc?”
Kỷ Khinh Chu vốn còn hơi xấu hổ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt sắp đánh người của Lý Trạm, lại cảm thấy có chút buồn cười, nhịn không được bật cười ra tiếng.
“Ha ha ha ha……” Tiểu hoàng đế thấy cậu mỉm cười cũng cười to theo.
Lý Trạm nhìn hai người họ, không nói nên lời.
Nhóm hộ vệ ở gian phòng phía đông, nghe thấy tiếng cười từ gian chính truyền đến đều giật mình, sau đó liếc nhìn nhau, trên mặt mang theo ý cười đầy mờ ám.
Bên ngoài mưa suốt cả buổi chiều, không có xu hướng muốn ngừng lại.
Cũng may hệ thống thoát nước bên ngoài nhà vẫn ổn, không bị nước tràn vào.
Nhưng trời cũng sắp tối, có lẽ không kịp hồi cung.
Thứ nhất là mưa chưa tạnh, hai là sau khi trời mưa đường đi nguy hiểm, đi vào ban đêm càng không an toàn.
Chậu than trong phòng đã cháy hết, Đổng Đống định đem bàn ghế chẻ ra đốt tiếp, bị Lý Trạm ngăn lại.
Kỷ Khinh Chu ôm tiểu hoàng đế ngồi đó ngủ, mắt thấy người lảo đảo sắp ngã xuống, Lý Trạm đưa tay đỡ lưng thiếu niên ôm người vào lòng.
Sau đó, Lý Trạm nhíu mày, đưa tay sờ trán Kỷ Khinh Chu, vẻ mặt liền thay đổi.
Trán thiếu niên nóng hổi, cả người dựa vào lòng Lý Trạm cũng không tỉnh dậy……
“Đổng Đống……” Lý Trạm gọi Đổng Đống, nhỏ giọng phân phó: “Ngươi vào trong phòng thu dọn chút đi, cậu ta bị sốt rồi.”
Đổng Đống nghe vậy vội gọi hai người hộ vệ tiến vào, thu dọn phòng ngủ một lượt, nhưng trên giường chỉ có một chiếc chiếu cói, khăn trải giường cũng không có, cuối cùng Đổng Đống trải quần áo của mình xuống, dù sao thì có còn hơn không.
Đổng Đống đón lấy tiểu hoàng đế, Lý Trạm bế Kỷ Khinh Chu đang mê man đặt lên giường trong phòng ngủ. Sau đó hộ vệ đem quần áo của Kỷ Khinh Chu đến, Lý Trạm cầm lấy thấy nó vẫn còn ướt.
Cả buổi chiều Kỷ Khinh Chu chỉ lo hơ quần áo cho tiểu hoàng đế, hoàn toàn không chú ý đến của mình.
Lý Trạm nhíu mày, đem ngoại bào của mình đắp lên người Kỷ Khinh Chu.
“Làm sao bây giờ?” Đổng Đống hỏi: “Ở đây không có thức ăn cũng không có thuốc men, ngay cả nước sạch cũng không có.”
Lý Trạm sờ trán thiếu niên, nói: “Tìm chút nước lạnh, lấy khăn lại đây, cứ sốt như vầy cũng không tốt.”
Đổng Đống vội đi làm.
Lý Trạm ngồi bên giường gọi tên Kỷ Khinh Chu, Kỷ Khinh Chu mơ mơ hồ hồ mở mắt, ánh mắt mơ màng, rõ ràng đã không còn tỉnh táo. Lý Trạm lúc này mới nhớ tới, hôm nay trước khi xuất phát sắc mặt thiếu niên dường như không được khoẻ, buổi chiều bị ướt mưa nên nhiễm lạnh, chỉ sợ bệnh càng thêm bệnh.
“Vương gia, đến rồi.” Đổng Đống vắt khăn ướt đắp lên trán Kỷ Khinh Chu, lại nhúng một cái khăn khác, vén y phục đang đắp trên người thiếu niên lên định lau người. Lý Trạm nhíu mày nói: “Đưa cho ta.”
Đổng Đống đưa khăn cho Lý Trạm, trải ngoại bào của hộ vệ nào đó lên phía bên kia giường, đặt tiểu hoàng đế đang ngủ say xuống, lúc này mới ra ngoài.
Lý Trạm cảm thấy khăn quá lạnh, lại sai người đem một chậu nước ấm đến, tự mình lau người hạ nhiệt cho Kỷ Khinh Chu.
Cho đến khi trời tối, người Kỷ Khinh Chu đã không còn nóng, Lý Trạm mới thở phào.
Trời tối tiểu hoàng đế bắt đầu khóc la một trận, vì không có đồ ăn nên hơi đói.
Lý Trạm phải dỗ nửa ngày, mới tủi thân đi ngủ.
Bệnh Kỷ Khinh Chu đến bất ngờ, tối qua cậu tâm thần không yên gặp phải ác mộng, một thân mồ hôi lạnh ra ngoài bị gió thổi làm cảm lạnh. Nếu không có trận mưa hôm nay cũng sẽ không nghiêm trọng như vầy, ai ngờ nửa đường phải dầm mưa ướt như chuột lột, cứ vậy liền sốt đến bất tỉnh nhân sự.
Trong mơ hồ chỉ cảm thấy cả người nóng ran khó chịu, nhưng có thể nhận được cảm giác mát lạnh không ngừng truyền đến trên người, sự mát mẻ nhẹ nhàng, làm dịu đi cảm giác như thiêu như đốt trên người cậu.
Đến nửa đêm đã bớt sốt rất nhiều, lại bắt đầu cảm thấy hơi lạnh.
Trong phòng tối om không thấy gì cả, cậu mò tới mò lui không thấy chăn đâu, trái lại sờ trúng một cơ thể ấm áp. Kỷ Khinh Chu còn chưa tỉnh táo, chỉ theo bản năng lại gần cơ thể đó, tay vô thức sờ loạn trên người đối phương.
Chủ nhân cơ thể đó phát hiện ra động tác của cậu, nhất thời cứng đờ, lại không đẩy cậu ra.
Cuối cùng Kỷ Khinh Chu như bạch tuộc quấn lấy thân thể ấm áp kia, thoả mãn mà ngủ tiếp.
Lúc bị Kỷ Khinh Chu quấn lấy, người kia mấy lần muốn kéo tay chân thiếu niên ra, nhưng đổi lại Kỷ Khinh Chu càng bám chặt hơn, cuối cùng đành phải bỏ cuộc, đảo khách thành chủ đem thiếu niên kéo vào trong lòng……