Sáng sớm Kỷ Khinh Chu bị cơn đói đánh thức.
Qua một đêm đã không còn sốt nữa, chỉ là bụng cậu cứ kêu liên hồi, đói đến ngực dán vào lưng. Vì tối hôm qua sốt nên miệng khô đến bốc khói……
Cậu cầm lấy quần áo đã khô bên giường mặc vào, lúc này mới chú ý tới, đắp trên người mình chính là áo choàng của Lý Trạm.
Kỷ Khinh Chu vội đem áo giũ thẳng cất vào, từ trong phòng thò đầu ra ngoài nhìn thử……
“Dậy rồi thì qua đây ăn chút gì đi, chút nữa phải đi rồi.” Lý Trạm nhìn thiếu niên nói.
Lý Trạm ngồi bên cạnh tiểu hoàng đế, đang cho tiểu hoàng đế ăn, trên người không mặc ngoại bào chỉ mặc lý y.
Kỷ Khinh Chu vội tiến lên giúp Lý Trạm mặc ngoại bào, lúc này mới nhìn đến bánh bao nóng hổi trên bàn. Đêm qua sau nửa đêm mưa đã ngừng, lúc trời còn chưa sáng Đổng Đống đã sai người ra roi thúc ngựa tới trong thôn gần đó kiếm chút thức ăn trở về.
Tiểu hoàng đế ăn vô cùng thỏa mãn, cầm bánh bao đưa cho Kỷ Khinh Chu, bị bánh bao làm bỏng a a kêu to.
Kỷ Khinh Chu vội nhận lấy bánh bao, tay còn lại nắm lấy tay tiểu hoàng đế nắm lấy lỗ tai giúp hạ nhiệt.
“Sáng hôm qua ngươi bị ốm phải không?” Lý Trạm ngước mắt lên hỏi Kỷ Khinh Chu.
Kỷ Khinh Chu cầm lấy bánh bao chuẩn bị cắn xuống, bị hắn hỏi vẻ mặt vô cùng vô tội.
Lý Trạm thấy sắc mặt cậu hồi phục cũng không tệ, lập tức khoát tay, ra hiệu bảo cậu ăn trước đi.
Kỷ Khinh Chu lúc này mới cầm bánh bao, hai ba phát liền ăn xong mấy cái, cuối cùng còn ợ một cái.
“Cái kia…… Tối qua……” Kỷ Khinh Chu nghĩ tới chuyện tối hôm qua, nhìn Lý Trạm, đang muốn hỏi thăm.
Trên mặt Lý Trạm hơi mất tự nhiên, lại cầm một cái bánh bao nhét vào tay cậu nói: “Đừng hỏi.”
Lý Trạm nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài, phân phó mọi người chuẩn bị lên đường.
Kỷ Khinh Chu cầm bánh bao muốn ăn lại không dám ăn, vô thức nhìn xuống bụng mình, cuối cùng vẫn là đặt nó xuống.
“Đêm qua là ai chăm sóc ta vậy?” Kỷ Khinh Chu rảnh rỗi mà hỏi Đổng Đống: “Ta sốt đến mơ hồ, không nhớ gì cả.”
Nhưng cậu biết, khẳng định có người chăm sóc cậu, bằng không không thể nào nhanh hết sốt như vậy được.
Đổng Đống nghe vậy trên mặt lộ ra nụ cười đầy ẩn ý, nói: “Kỷ tiểu công tử giờ còn thấy choáng hay không?”
“Ừm, đã tốt hơn nhiều rồi.” Kỷ Khinh Chu thấy hắn không đáp, lại hỏi: “Tối qua……”
Đổng Đống thấy Lý Trạm từ xa xa đang liếc hắn, chỉ cảm thấy ánh mắt đối phương mang theo mấy phần lạnh lẽo cùng cảnh cáo, vội nói với Kỷ Khinh Chu: “Ta phải đi chuẩn bị xe ngựa rồi, đừng chậm trễ khởi hành, Kỷ tiểu công tử không sao là tốt rồi.”
Đổng Đống nói xong liền rời đi, Kỷ Khinh Chu nhìn bóng lưng của hắn, mặt đầy mờ mịt.
Trên đường hồi cung, Lý Trạm không ngồi cùng xe ngựa với bọn họ nữa, tự mình cưỡi ngựa.
Kỷ Khinh Chu mấy lần vén màn nhìn ra ngoài, Lý Trạm đều tránh đi ánh mắt cậu, trông rất là kỳ quặc.
Kỷ Khinh Chu không hiểu gì hết, thầm nghĩ không lẽ do cậu bị sốt chiếm mất giường làm vương gia không có chỗ ngủ cho nên đang tức giận chăng?
Nghĩ như vậy, Kỷ Khinh Chu cảm thấy có chút áy náy, cũng không dám nhắc về chuyện tối qua nữa.
Sau khi hồi cung, Lý Trạm kêu Đổng Đống truyền thái y đến khám cho Kỷ Khinh Chu.
Kỷ Khinh Chu chột dạ nào dám để thái y đến đây, khăng khăng muốn tự mình đến thái y viện, Đổng Đống cũng không kiên trì.
Từ sau khi vị đại phu kia khám cho cậu, trong lòng cậu dường như đè nặng một tảng đá lớn. Cậu phải xác nhận chuyện này càng sớm càng tốt, bằng không chỉ sợ sau này cậu khó mà ngủ yên.
Trong cung người cậu quen biết không nhiều, người có thể tin tưởng lại càng ít.
Kỷ Khinh Chu nghĩ tới nghĩ lui, hay là nhờ Đồ Đại Hữu giúp đỡ, dù sao chuyện này cậu cũng chỉ nói với một người là Đồ Đại Hữu.
Kỷ Khinh Chu tắm tửa thay đồ xong liền vội vàng đi đến tiểu viện.
Hôm nay Đồ Đại Hữu phải hầu hạ tiểu hoàng đế, thay đồ xong đang chuẩn bị rời đi, nhìn thấy Kỷ Khinh Chu đến đây có chút bất ngờ.
“Sắc mặt đệ không được tốt lắm.” Đồ Đại Hữu nói: “Bị bệnh sao?”
“Bị nhiễm phong hàn.” Kỷ Khinh Chu hít hít cái mũi, hỏi: “Huynh có quen biết thái y nào không?”
Đồ Đại Hữu nói: “Có, thái y viện có rất nhiều người quen, đệ không cần đi, ta kêu người đi sắp xếp một chút, đến khám cho đệ.”
“Không phải……” Kỷ Khinh Chu do dự, một lúc sau mới nhỏ giọng nói: “Phải là loại cực kỳ thân thiết.”
Đồ Đại Hữu sửng sốt, hỏi: “Cực kỳ thân thiết?”
“Đến mức có thể giao phó tính mạng.” Kỷ Khinh Chu nói.
Sắc mặt Đồ Đại Hữu liền thay đổi, nhỏ giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì, đệ nói thật cho ta biết đi.”
“Ta cũng không chắc……” Tay Kỷ Khinh Chu ấn nhẹ lên bụng mình vẻ mặt vô cùng lo lắng.
“Không thể nào?” Đồ Đại Hữu nhìn động tác và sắc mặt của cậu, mất một lúc mới phản ứng, lúc này mới hiểu ra ý của Kỷ Khinh Chu, liền có chút suy sụp nói: “Làm sao có thể?”
“Ta cũng hi vọng là không phải, cho nên muốn tìm thái y xác thực lại.” Kỷ Khinh Chu nói.
Đồ Đại Hữu hít một hơi thật sâu, buộc bản thân phải bình tĩnh lại, sau đó nói: “Không thể đến thái y viện, người quen biết thì không ít, nhưng không đến mức có thể giao phó tính mạng, không thể mạo hiểm, chuyện này vô cùng trọng đại nếu truyền ra ngoài mạng nhỏ của đệ chắc chắn khó giữ.”
Kỷ Khinh Chu nghe hắn nói như thế càng đứng ngồi không yên.
“Mười lăm hàng tháng, nội thị có phẩm cấp có thể xin phép xuất cung thăm người thân, đến lúc đó đệ xin phép vương gia, ta có biết thầy lang ở ngoài cung, đệ để ông ấy nhìn thử.” Đồ Đại Hữu nói: “Hôm nay đã là đầu tháng sáu, còn phải đợi thêm nửa tháng, được không?”
“Được, chỉ là thăm người thân…… Kỷ gia ta……” Kỷ Khinh Chu nói được một nửa, chợt nghĩ tới điều gì, gật đầu nói: “Ta biết rồi, nếu như……”
Đồ Đại Hữu ấn vai cậu, trầm giọng nói: “Đừng sợ, cho dù có xui xẻo như vậy, cũng sẽ có biện pháp.”
Kỷ Khinh Chu gật đầu, trong lòng cũng hơi yên tâm.
Sau khi rời đi tiểu viện, Kỷ Khinh Chu đến Ngự dược phòng lấy chút dược trị phong hàn, sau đó mới trở về Anh Huy các.
Tiểu Sơn giúp Kỷ Khinh Chu sắc thuốc, Kỷ Khinh Chu cầm chén dược trị phong hàn, mặt đầy phiền muộn. Tiểu Sơn chỉ cho là cậu sinh bệnh nên không thoải mái, đã đến phòng bếp nấu cháo thuốc muốn bồi bổ cho cậu.
Kỷ Khinh Chu ngồi xổm ở hành làng nhìn bóng dạng bận rộn của Tiểu Sơn, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Nếu không phải sợ khơi lại chuyện thương tâm của Tiểu Sơn, cậu có thể đi hỏi Tiểu Sơn một chút, dù sao Tiểu Sơn đã trải qua chuyện này, hẳn là biết nhiều hơn cậu. Nhưng cậu quả thật không đành lòng mở lời, từ khi Tiểu Sơn đến đây dù chưa từng nhắc đến chuyện kia, nhưng Kỷ Khinh Chu biết trong lòng Tiểu Sơn chưa bao giờ hoàn toàn buông bỏ.
Bất luận là Hạ Mãn hay là đứa trẻ đã chết kia……
Kỷ Khinh Chu thở dài, chỉ hy vọng nửa tháng sau chờ đợi cậu là “một hồi sợ bóng sợ gió”.
Bây giờ cậu không dám nghĩ, nếu kết quả không như cậu mong muốn, phải làm sao đây……
Mặc dù Đồ Đại Hữu an ủi cậu nói nhất định sẽ không sao, nhưng Kỷ Khinh Chu biết, chuyện này không hề dễ dàng.
Trong nửa tháng sau đó, Kỷ Khinh Chu ngày ngày đều tâm thần không yên như kiến bò trên chảo nóng. May mà mấy ngày này cậu luôn khắc chế ăn uống, hơn nữa cũng không chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ gì, nên không nôn thêm lần nào.
Đợi đến ngày 13 tháng 6, Kỷ Khinh Chu chọn lúc tâm tình Lý Trạm coi như không tồi, liền nhắc đến chuyện xuất cung thăm người thân.
“Thăm người thân?” Lý Trạm nhìn về phía thiếu niên, vẻ mặt có chút nghi hoặc.
Kỷ Khinh Chu tránh đi ánh mắt của Lý Trạm, nói: “Sau khi Kỷ gia bị xử lý, ấu muội nhà thần liền phải đến Giáo phường ti làm quan kỹ, ngày 14 tháng 6 là sinh nhật lần thứ 16 của ấu muội, thần muốn lén đi nhìn nàng một chút.”
Lý Trạm nghe vậy trầm ngâm chốc lát, hỏi: “Cũng không cần lén nhìn, muốn gặp thì đi gặp một lần đi.”
Theo quy củ, Kỷ Khinh Chu cũng là người mang tội, không thể gặp mặt Kỷ tiểu thư.
“Đa tạ vương gia thành toàn.” Kỷ Khinh Chu nghe vậy trong lòng vô cùng cảm kích.
Lần này cậu nói là đi gặp muội muội, tuy là một cái cớ, nhưng cũng không hoàn toàn là vậy.
Mấy ngày nay trong lòng cậu cũng có suy nghĩ này, rất muốn đi gặp đối phương. Cũng không biết quy tắc của Giáo phường ti ở Đại Du triều là dạng gì, nghĩ đến vị tiểu thư này tuổi còn trẻ đã phải đến đó chịu khổ, trong lòng có chút không đành lòng.
“Nếu 14 là sinh nhật nàng, vậy thì 14 đi thăm đi, không cần phải đợi đến ngày 15.” Lý Trạm nói.
Kỷ Khinh Chu nghe vậy xúc động, vén lên y bào dập đầu với Lý Trạm.
Kỷ Khinh Chu còn chưa đứng dậy, đã nghe Lý Trạm nói: “Giáo phường ti cần phải có lệnh bài mới có thể đi vào, ngươi cầm lệnh bài Anh Huy các chung quy không thích hợp…… Ngươi hẳn là chưa từng đến chỗ đó, đề phòng vạn nhất ngày mai để Tần Tranh cùng đi với ngươi.”
Kỷ Khinh Chu nghe vậy sắc mặt thay đổi, trong lòng không ngừng kêu khổ, thầm nghĩ cậu lần này xuất cung là muốn làm việc, để Tần Tranh đi theo làm sao mà làm?
“Vương gia…… Thần......” Kỷ Khinh Chu muốn mở miệng từ chối, lại không biết nên tìm cớ gì.
Lỡ biểu hiện phản đối quá mức, dễ làm cho Lý Trạm nghi ngờ, không chừng còn cho là cậu xuất cung muốn làm chuyện không thể cho người khác biết……
Tất nhiên, cậu lén đi gặp đại phu thật sự là chuyện không nên để người khác biết……
“Ngươi không thích Tần Tranh đi theo, vậy thì thôi.” Lý Trạm lại nói.
Kỷ Khinh Chu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lại nói tạ ơn Lý Trạm lần nữa, lúc này mới đứng dậy cáo lui.
Nhưng mà cậu mới vừa đẩy cửa phòng ra, liền nghe Lý Trạm ở sau lưng cậu nói: “Ngày mai bổn vương hưu mộc*, đúng lúc cũng muốn đi Giáo phường ti nhìn một chút, liền cùng đi với ngươi.”
*hưu: nghỉ, mộc: tắm~ là ngày nghỉ định kỳ của quan lại
Kỷ Khinh Chu:……
Đây là muốn cùng nhau đi dạo kỹ viện???
Hết chương 35