Đêm đó, Kỷ Khinh Chu trằn trọc.
Trong đầu cậu lúc thì nghĩ đến chuyện phát sinh đêm đó ở Phụng Tiên các, lúc thì nghĩ đến Tiểu Sơn lúc được khiên ra khỏi Nhạn đình, người đầy máu me...... Còn có ánh mắt đầy sâu xa và động tác vỗ lên bụng cậu trước khi rời đi của vị đại phu kia.
Cho dù Kỷ Khinh Chu cố gắng thuyết phục bản thân rằng chuyện xui xẻo có xác suất thấp như vậy không thể nào xảy ra trên người cậu đâu, nhưng trong lòng lại có một giọng nói không ngừng nói với cậu, cậu sắp tiêu đời rồi.
Nếu sự thật đúng như cậu lo lắng, chưa nói đến làm sao đối phó với cung quy, chỉ sợ Nhϊếp chính vương sẽ không bỏ qua cho cậu.
Lý Trạm niệm tình tiền thái phó vẫn luôn chiếu cố cậu, nhưng tiền đề của tất cả những thứ này là cậu không có uy hϊếp đến Lý Trạm. Một khi chuyện này bị phơi bày, nghĩ cũng biết các triều thần sẽ bút chê miệng trách như thế nào…… Lý Trạm không thể nào vì cậu mà ném hết danh tiếng và thể diện, cho nên Kỷ Khinh Chu chỉ có thể nghĩ đến một kết quả.
Tâm trạng Kỷ Khinh Chu rối bời, cho đến gần sáng mới ngủ được.
Nào biết cậu vừa ngủ liền bắt đầu gặp ác mộng……
Cậu mơ thấy mình cùng Lý Trạm đi vào triều, không hiểu sao bụng càng ngày càng to, phồng lên như quả bóng trước mặt văn võ bá quan. Các triều thần thấy vậy bắt đầu nhao nhao lên thoá mạ Kỷ Khinh Chu, nói cậu là gian hoạn hại nước hại dân, dụ dỗ Nhϊếp chính vương còn châu thai ám kết, quả thực chính là tội không thể tha!
Các triều thần mắng chửi cậu một trận xong lại thương lượng xem nên xử trí cậu thế nào, có người nói nên thiên đao vạn quả, có người nói nên đánh chết, mọi người mồm năm miệng mười đem thập đại cực hình đều bày ra trước mặt, doạ Kỷ Khinh Chu hồn bay phách lạc……
Kỷ Khinh Chu giật mình tỉnh dậy, cả người bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Cậu hoảng sợ đưa tay sờ bụng mình, thấy bụng vẫn bằng phẳng, cậu mơ thấy giấc mộng này, một nửa là vì lời nói của đại phu, một nửa còn lại có lẽ là vì trước khi đi ngủ uống nước quá nhiều, bây giờ có hơi mắc tiểu.
Kỷ Khinh Chu mang ủng đi ra ngoài, bị một cơn gió lạnh thổi qua, lúc này mới tỉnh táo lại một chút.
Cậu mệt mỏi mà cầu nguyện trong lòng, ông trời ơi ông nhất định phải giúp tôi, dù sao cũng đừng, sợ cái gì thì cái đó lại đến……
Ngày thứ hai trong viện tử lại có khách đến, là Lễ bộ Trương Thượng thư.
Lão vương gia vậy mà lại thật sự mời ông ấy đến đây, để ông ấy làm người chứng kiến, cùng nhau thương lượng chuyện hôn sự của Lý Trạm và Hằng Quận vương.
“Hôm qua cho các ngươi về suy nghĩ, hiện giờ có chọn được người nào chưa?” Lão vương gia hỏi hai người.
Lý Trạm im lặng không lên tiếng, Hằng Quận vương mở miệng, dường như có chút do dự.
Lão vương gia thấy thế liền hỏi: “Có vừa ý cô nương nhà nào không, có thể tự nêu ra, miễn là gia thế trong sạch đều có thể thương lượng.”
Lúc nói câu này còn cố ý nhấn mạnh mấy từ “cô nương” và “gia thế trong sạch”, ánh mắt còn đặc biệt chú ý đến sắc mặt của Lý Trạm. Nhưng vẻ mặt Lý Trạm từ đầu đến cuối đều hết sức dửng dưng không có bất cứ dao động nào.
“Đã như vậy, bổn vương liền thay các ngươi chọn.” Lão vương gia nói xong, đưa hai tờ giấy đã viết sinh thần bát tự trong tay về phía trước, nói: “Thiên kim nhà Lư Đình Ý, mới 16 tuổi, phẩm mạo song toàn, tuổi cũng xấp xỉ Hằng nhi, vô cùng xứng đôi.”
Ông ta nói xong, lại nói với Lý Trạm: “Ấu muội Khâu quốc cửu, năm nay 17 tuổi…… ”
Lúc Lý Trạm nghe đến Khâu quốc cửu liền nhíu mày, nhưng rất nhanh liền bình thường trở lại.
Trương Thượng thư phụ hoạ mấy câu, tán dương cô nương Lư gia và Khâu gia một phen, khen hôn sự lão vương gia sắp xếp cho Hằng Quận vương và Lý Trạm quả thực là duyên trời tác hợp!
“Bá phụ……” Mày Hằng Quận vương nhíu chặt, vẻ mặt trông vô cùng kháng cự. Đôi mắt hơi thâm đen, có lẽ tối qua ngủ không ngon, vừa nghe nói đối tượng của mình là thiên kim nhà Lư Đình Ý rất không hài lòng, “Cái bộ dạng Lư tiên sinh như vậy, tướng mạo con gái ông ta có thể tốt tới mức nào chứ?”
“Nếu ngươi thích cô nương xinh đẹp, sau khi thành hôn có thể nạp thϊếp mà, cũng không ai cản ngươi.” Lão vương gia nói: “Nhưng trong triều gia thế trong sạch như Lư Đình Ý, lại rất hiếm thấy, ngươi kết thân với Lư gia, phụ hoàng các ngươi dưới suối vàng mà biết được, cũng sẽ hài lòng với hôn sự này.”
Trương Thượng thư lại liên thanh phụ hoạ, không ngừng nói lão vương gia anh minh.
“Trạm nhi, ngươi có gì muốn nói không?” Lão vương gia hỏi Lý Trạm.
“Không có.” Lý Trạm thản nhiên nói.
Lão vương gia có chút bất ngờ, nói: “Không có càng tốt, sau khi trở về để Lễ bộ chọn ngày lành định hôn sự…… Thời gian của lão phu không còn nhiều, chỉ có một mong muốn là nhìn thấy các ngươi thành hôn……”
Trương Thượng thư bên cạnh nói lão vương gia hồng phúc tề thiên, nhất định có thể sống lâu trăm tuổi vân vân.
Hằng Quận vương không cam tâm tình nguyện, nhưng thấy Lý Trạm vẫn không có phản ứng gì, nên cũng không nói thêm gì nữa.
Ngày hôm đó, Lý Trạm không tiếp tục ở lại viện tử.
Sau bữa trưa, hắn cùng tiểu hoàng đế lên đường hồi cung.
Trên xe ngựa, Kỷ Khinh Chu ôm lấy tiểu hoàng đế đang ngủ, bản thân thì hồn vía lên mây.
Cả đêm qua cậu đều gặp ác mộng, nửa đêm tỉnh lại một thân mồ hôi lạnh bị gió thổi qua có chút ớn lạnh, cả người trông xìu xìu không có tinh thần.
“Sao uống thuốc rồi mà sắc mặt còn kém hơn hôm qua?” Lý Trạm nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Kỷ Khinh Chu, nhíu mày hỏi.
“Không có gì……có lẽ……không quen với thời tiết.” Kỷ Khinh Chu tránh đi tầm mắt Lý Trạm, không dám nhìn đối phương.
Đại khái là quá mức chột dạ, kể từ đêm qua, mỗi lần nhìn thấy Lý Trạm là muốn trốn tránh, dường như lo sợ hoả nhãn kim tinh của đối phương có thể nhìn ra trong bụng cậu có thứ không nên có.
“Trước khi rời đi, nên để đại phu khám lại.” Lý Trạm nói.
Kỷ Khinh Chu nghe vậy thầm nghĩ, mới khám một lần đã doạ bay nửa linh hồn của cậu, khám thêm lần nữa chắc bay luôn nửa còn lại.
“Cái kia……” Kỷ Khinh Chu chỉ lo Lý Trạm lại cứ bàn về vấn đề này, vội đổi đề tài: “Lão vương gia…… đem hôn sự của ngài và Hằng Quận vương…… quyết định rồi?”
Lý Trạm nghe vậy nhướng mày, nói: “Ừ.”
“Vậy…… Chúc mừng vương gia.” Kỷ Khinh Chu nói.
Ánh mắt Lý Trạm dừng trên mặt Kỷ Khinh Chu, ánh mắt mang theo mấy phần nghiền ngẫm, sau hồi lâu mới nói: “Ngươi đoán là cô nương nhà nào?”
“Là......” Kỷ Khinh Chu nhìn Lý Trạm, trong đầu bất ngờ hiện lên một ý nghĩ, hỏi: “Có phải là tiểu thư Khâu gia?”
Chuyện Phụng Tiên các lúc trước, Lý Trạm còn để Kỷ Khinh Chu đi thăm dò Khâu tiểu thư, sau đó vốn cho rằng Lý Trạm sẽ có hành động, nhưng Lý Trạm cái gì đều không làm, không truy cứu cũng không có trả thù.
Chuyện này, ban đầu Kỷ Khinh Chu rất ngạc nhiên, lấy nhận thức trước kia của cậu về Lý Trạm còn cho rằng Lý Trạm sẽ đến lật nhà Khâu gia! Nhưng ở bên nhau một thời gian dài nên nhận thức của Kỷ Khinh Chu về Lý Trạm thay đổi rất nhiều. Cậu biết Lý Trạm so với tưởng tượng của cậu càng ẩn nhẫn hơn, lòng dạ càng thâm sâu hơn nhiều.
Thậm chí cậu còn đoán được, lý do Lý Trạm không động thủ, không phải là tha lỗi cho Khâu gia, mà là đang giữ lại đại chiêu, dự định đem Khâu gia đẩy vào chỗ chết. Nhưng Kỷ Khinh Chu cũng không chắc chắn, phần lớn thì cậu đều đoán không ra suy nghĩ của Lý Trạm.
Lý Trạm nghe vậy cười nhạt, nói: “Ngoài dự đoán, nhưng rất hợp lý.”
“Khâu tiểu thư là di ma* của bệ hạ, nếu vương gia lấy nàng, chẳng khác nào cùng Khâu cột vào nhau.” Kỷ Khinh Chu nói: “Lão vương gia nghĩ thật xa.”
*dì
Kỷ Khinh Chu nói xong chợt nhớ tới chuyện Phụng Tiên các liền nhíu mày. Lý Trạm đem biểu cảm của cậu thu vào trong mắt, hỏi: “Ngươi mới nghĩ đến cái gì?”
“Thần......” Kỷ Khinh Chu hoảng sợ, nói: “Chuyện trước kia…… sẽ không phải……”
“Cũng có thể có khả năng này.” Lý Trạm nói: “Bổn vương thậm chí cảm thấy, nói không chừng bá phụ và Khâu gia đã sớm lên cùng một thuyền, đem bổn vương kéo lên luôn, như vậy mới có thể tránh nỗi lo về sau.”
Kỷ Khinh Chu nghe vậy không khỏi thở dài, có chút đồng tình với Lý Trạm. Lý Trạm rõ ràng vẫn luôn tận tuỵ phò trợ tiểu hoàng đế lại bị đủ loại người nghi kỵ đề phòng. Những người đó vì đề phòng hắn sinh ra dị tâm, thậm chí không ngại sử dùng các loại thủ đoạn thấp kém……
“Vương gia sẽ đồng ý sao?” Kỷ Khinh Chu hỏi.
“Đồng ý rồi thì thế nào?” Lý Trạm nói: “Cho dù có cùng Khâu gia kết thân, bọn họ có thể hoàn toàn yên tâm sao, sẽ không nghi kỵ bổn vương nữa sao?”
Sự nghi ngờ giống như một hạt giống, rơi xuống đất liền bén rể nảy mầm. Nếu chỉ chặt cành cây đang vươn dài, những giữ lại rễ, không lâu sau tất cả sẽ ngóc đầu trở lại, thậm chí so với trước càng thêm tươi tốt.
Nhưng mà... Không đồng ý thì có thể làm gì?
Kỷ Khinh Chu nhịn không được thay Lý Trạm lo lắng, chẳng lẽ thực sự muốn ngỗ ngược di chiếu trong tay lão vương gia sao?
Lúc này, tiểu hoàng đế đang nằm ngủ trong lòng Kỷ Khinh Chu dường như không thoải mái, mắt nhắm đổi vài tư thế, cuối cùng gác chân lên chân Lý Trạm, nửa thân trên nằm trên bụng Kỷ Khinh Chu.
Kỷ Khinh Chu đang thay Lý Trạm lo lắng, tiểu hoàng đế nằm trên bụng như thế này, liền có chút hồi hộp.
Cho dù biết trong bụng cậu là thứ gì, lúc này cũng không có sơ hở nào nhưng cậu vẫn có hơi chột dạ.
Một lúc sau, tiểu hoàng đế chợt ngẩng đầu lên, đôi mắt buồn ngủ lơ mơ nhìn Kỷ Khinh Chu hỏi: “Kỷ công công, bụng ngươi bị sao vậy?”
Kỷ Khinh Chu nghe vậy bị doạ mặt tái mét, lắp ba lắp bắp nói: “Không.….. Có chuyện gì sao?”
Kỷ Khinh Chu suýt nữa bị tiểu hoàng đế doạ ngốc, thầm nghĩ ngay cả cậu còn chưa xác nhận chuyện này, sao tiểu hoàng đế lại biết?
“Đang kêu……” Tiểu hoàng đế nói xong nghiêng đầu, lại nằm lên đó ngủ tiếp.
Trong xe ngựa im lặng đến mức cây kim rơi cũng có thể nghe thấy, chỉ còn lại tiếng thở dốc lo lắng của Kỷ Khinh Chu.
Một lúc sau, bụng Kỷ Khinh Chu phát ra tiếng “ọc ọc”……
Tiểu hoàng đế mơ mơ màng màng nói: “Ngươi nghe thấy không…… lại kêu nữa……”
Kỷ Khinh Chu:……
Lý Trạm:……
Kỷ Khinh Chu giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán, cảm thấy còn như vầy nữa, cho dù thật sự có, có lẽ cũng bị doạ mất luôn……
Hết chương 34