Xuyên Thành Thái Giám Sinh Con Cho Nhiếp Chính Vương

Chương 34.1

Bụng Kỷ Khinh Chu trống rỗng, sau khi về phòng cảm thấy hoa mắt chóng mặt, tự mình vắt một cái khăn ướt lau mặt, lúc này mới tỉnh táo được một chút.

Tiểu hoàng đế ở lại trò chuyện cùng lão vương gia không trở về.

Hiện tại trong phòng chỉ có hai người Kỷ Khinh Chu và Lý Trạm.

Phòng của Lý Trạm nằm ở cách vách, nhưng hắn vẫn đi theo Kỷ Khinh Chu vào phòng, Kỷ Khinh Chu cũng không thể đuổi hắn ra được, đành phải thành thật đợi ở bên cạnh, thầm nghĩ chắc có lẽ hắn có gì cần phân phó cho cậu đi.

“Tứ đệ đã nói gì với ngươi?” Lý Trạm hỏi.

Kỷ Khinh Chu nghe vậy sửng sốt, trong đầu nhớ tới mấy phát ngôn như ngáo đá của Hằng Quận vương, cảm thấy đem cái này nói ra không ổn lắm, sau đó đành phải nói: “Tứ điện hạ nói…… Lão vương gia muốn sắp xếp hôn sự cho các ngài.”

“Tứ đệ vẫn luôn canh cánh trong lòng hôn sự trước đây với lệnh muội……” Lý Trạm nói.

“Tứ điện hạ tự lẩn quẩn trong lòng, người khác nói nhiều cũng vô ích.” Kỷ Khinh Chu nói.

Lý Trạm nghe vậy khẽ gật đầu, nâng mắt nhìn Kỷ Khinh Chu.

Kỷ Khinh Chu không hiểu gì nhìn Lý Trạm, trong mắt có chút hoang mang vô tội.

“Ngươi không có lời gì muốn nói với bổn vương sao?” Lý Trạm hơi nhướng mày hỏi Kỷ Khinh Chu.

“Thần......” Não Kỷ Khinh Chu quay nhanh, nghe được ra ý tại ngôn ngoại của Lý Trạm, đoán chừng hắn tám phần là đang hỏi tại sao cậu không đến gặp lão vương gia, vì thế vội nói: “Chuyện Kỷ gia đã có kết luận, hiện giờ tiên đế cũng đã băng hà, những người có liên quan đến chuyện này nên xử cũng đã xử…… Lão vương gia mặc dù có liên quan đến chuyện này, nhưng kết quả cũng không phải do ngài ấy làm chủ…… Hơn nữa, một nội thị hèn mọn như ta lấy tư cách gì mà chất vấn lão vương gia?”

Lý Trạm nói: “Bổn vương đã đưa ngươi đến đây, coi như đã cho ngươi có quyền chất vấn.”

Kỷ Khinh Chu nghe vậy sửng sốt, không nghĩ Lý Trạm lại nói như vậy, có chút cảm động. Nhưng cậu biết hôm nay Lý Trạm đã nói ra lời này thì cậu phải thành thật khai báo, nếu ngập ngừng ấp úng ngược lại sẽ rước lấy nghi kỵ của Lý Trạm.

“Đa tạ vương gia.” Kỷ Khinh Chu cúi người hành lễ với Lý Trạm rồi nói: “Tính mạng của ba huynh muội Kỷ gia thần, là do rất nhiều người hao tâm tổn trí mới bảo toàn được đến ngày hôm nay, nếu không nắm chắc mười phần, thần không muốn tuỳ tiện lật lại chuyện này. Cái mạng này của thần mất rồi thì thôi, nhưng sẽ liên luỵ đến huynh trưởng và tiểu muội.”

Trước đó Kỷ Khinh Chu cũng chưa từng nghĩ đến oan khuất của Kỷ gia, thứ nhất cậu nê bồ tát quá giang tự thân nan bảo*, không có thời gian nghĩ đến chuyện này, thứ hai cậu không tự mình trải qua chuyện này, cũng không có ký ức của nguyên chủ, cho nên trong khoảng thời gian ngắn rất khó hiểu được sự oan ức và căm hận của nguyên chủ……

*(nê là bùn) Bồ Tát bằng đất sét qua sông không thể tự bảo vệ mình.

Nhưng Kỷ Khinh Chu sẽ vì Kỷ gia mà yêu cầu một lời giải thích, trên thực tế cậu sẵn sàng làm như vậy, là để trả ơn mình có được mạng sống thứ hai. Hơn nữa trên người cậu đang chảy dòng máu của Kỷ gia, lâu ngày khó tránh cảm giác đồng cảm.

“Nhưng thần hiểu được phải trái đúng sai, cho dù sau này làm gì cũng tuyệt đối sẽ không liên luỵ đến người vô tội, càng sẽ không làm triều đình rối loạn không yên.” Kỷ Khinh Chu nói: “Vương gia xin hãy yên tâm.”

Lý Trạm nhìn Kỷ Khinh Chu, thấy thiếu niên sắc mặt bình thản, nhất thời xúc động.

“Nếu như bổn vương……” Lý Trạm vừa nói được một nửa, liền nghe thấy tiếng gõ cửa.

Là Đổng Đống đã mời đại phu trong viện tử tới đây, cuộc trò chuyện giữa hai người đành phải ngừng lại.

Sau khi được cho phép, Đổng Đống dẫn đại phu vào trong phòng. Đại phu khoảng ngoài 50 tuổi, nhìn khá dày dạn kinh nghiệm, y thuật cũng không tệ, trước đó vẫn luôn ở trong viện tử chăm lo sức khoẻ cho lão vương gia.

“Nghe vị đại nhân này nói, gần đây tiểu công tử nhiều lần nôn mửa? Còn triệu chứng nào khác không?” Đại phu vừa lấy đệm bắt mạch ra vừa hỏi Kỷ Khinh Chu.

Kỷ Khinh Chu suy nghĩ một chút rồi nói: “Mau đói, ăn nhiều thì lại khó chịu, có buồn nôn nhưng không thường xuyên, chỉ có lúc bị kích động mới buồn nôn.” Kỷ Khinh Chu nhớ lại mấy lần mình nôn gần đây, hoặc là nhìn thấy máu, hoặc là bị mùi rượu làm khó chịu, cũng không phải là giờ nào chỗ nào cũng nôn.

“Làm phiền đưa lưỡi ra để ta nhìn.” Đại phu nói.

Kỷ Khinh Chu nghe vậy liền thè lưỡi ra để ông ấy nhìn, đại phu gật đầu, ra hiệu cho cậu đặt tay lên đệm bắt mạch.

“Đại phu, trong tình huống bình thường, nôn nhiều như vậy là vì nguyên nhân gì?” Kỷ Khinh Chu lo lắng hỏi, phần lớn lý do mà cậu có thể nghĩ đến là dạ dày có vấn đề, Kỷ Khinh Chu thầm nghĩ, điều kiện y tế của thời này không so được với hiện đại, nhưng ngàn vạn lần đừng mắc phải bệnh hiểm nghèo là được.

Đại phu nói: “Cũng có nhiều nguyên nhân, ăn phải đồ hư hỏng, tỳ vị bất hoà*, tiêu hoá không tốt đều có thể dẫn đến nôn mửa…… Nếu phụ nữ có thai cũng sẽ thường xuyên nôn mửa, cụ thể là tại sao, còn phải đợi lão phu chẩn mạch xong mới có thể xác định.”

*tỳ: lá lách, vị: dạ dày

Kỷ Khinh Chu gật đầu, thầm nghĩ không thể nào là do ăn phải đồ bị hư được, mọi thứ trong cung đều cẩn trọng sẽ không xảy ra vấn đề, có lẽ là do tỳ vị bất hoà chăng? Ngoài cái này ra không có khả năng nào khác, lại không thể nào là nôn nghén……

Khoan đã……

Kỷ Khinh Chu sửng sốt, trong đầu chợt hiện lên một ý nghĩ kinh hãi thế tục!

Không thể nào?

Kỷ Khinh Chu chợt nghĩ đến Tiểu Sơn, lúc này mới nhớ tới đàn ông ở thế giới này có thể sinh con.

Nhưng mà, cậu sẽ không xui xẻo đến vậy chứ?

Cậu và Nhϊếp chính vương chỉ trải qua một đêm ở Phụng Tiên các…… Mặc dù trong ấn tượng của cậu hình như Nhϊếp chính vương xuất không chỉ một lần nhưng cũng không nên trùng hợp như vậy chứ!

Dù sao thì thế giới này đâu phải tất cả đàn ông đều có thể sinh con.

Cho dù là mọi người đều có thể sinh, cũng sẽ không có gì đảm bảo bách phát bách trúng, đúng không?

“Tiểu công tử, mạch tượng này……” Đại phu nhíu mày, liếc nhìn vẻ mặt giống như “đại hoạ đến nơi” của Kỷ Khinh Chu, cân nhắc rồi nói: “Dường như không bình thường.”

Lý Trạm nghe vậy nhíu mày, hỏi: “Có chuyện gì ?”

Đại phu do dự chốc lát, đổi tay kia, lại không trả lời.

Kỷ Khinh Chu bị ông ta doạ trong lòng phát lạnh, thầm nghĩ sẽ không xui xẻo vậy chứ!!

Trúng chiêu thì trúng chiêu, nếu bị vạch trần trước mặt Nhϊếp chính vương, cậu còn có thể sống sao?

Đại phu đem tất cả biểu cảm của Kỷ Khinh Chu thu hết vào đáy mắt, sau đó thở dài nói: “Cơ thể tiểu công tử cần phải hảo hảo điều dưỡng mới được, nếu chậm trễ, chỉ sợ sau này không thể hồi phục lại được.” Kỷ Khinh Chu nghe vậy thở phào một cái, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng trở lại bình thường.

“Vậy…… Vậy nhờ đại phu giúp ta kê đơn.” Kỷ Khinh Chu vươn tay lau mồ hôi lạnh trên trán nói.

Lúc đại phu nói chuyện, tim cậu suýt nữa nhảy ra khỏi cổ họng, chỉ sợ đối phương phun ra mấy chữ “có thai” gì gì đó.

Mặc dù cậu thấy rằng chuyện này hẳn là không thể nào xảy ra, nhưng không hiểu sao trong lòng vẫn cảm thấy hoảng hốt.

Đặc biệt là Lý Trạm đang ở ngay bên cạnh, nếu thật là như vậy…… Quả thực Kỷ Khinh Chu không dám tưởng tượng!

Đại phu nhìn Kỷ Khinh Chu cười đầy ý vị thâm trường, xách hòm thuốc của mình đi sang bên cạnh, từ trong hòm lấy ra giấy bút bắt đầu kê đơn. Kỷ Khinh Chu nghĩ lại còn rùng mình, đi qua chắn trước mặt đại phu, dường như lo sợ ông ấy nói ra những lời không nên nói.

“Tiểu công tử cần phải chú ý đến thức ăn của mình một chút…… Lưu ý đừng ăn quá nhiều, cơ thể dễ mập ra.” Đại phu kê đơn xong lại nói một cách đầy ẩn ý với Kỷ Khinh Chu: “Y thuật của thái y trong cung cao hơn lão phu rất nhiều, sau khi tiểu công tử trở về đừng ngại tìm người khác khám lại, tránh bị lão phu kéo dài thời gian, lỡ mất bệnh tình.”

Kỷ Khinh Chu nghe vậy sửng sốt, cảm thấy trong lời nói của đại phu có hàm ý khác.

“Đa tạ.” Kỷ Khinh Chu nhận lấy đơn thuốc, tự mình tiễn đại phu ra khỏi phòng.

“Tiểu công tử dừng bước, lão phu đi bốc thuốc, đợi người sắc thuốc xong sẽ đem đến đây.” Trước khi rời đi đại phu giơ tay vỗ nhè nhẹ lên bụng Kỷ Khinh Chu, sau đó hành lễ xách theo hòm thuốc rời đi. Động tác của ông ấy cực kỳ nhỏ, Lý Trạm và Đổng Đống đều không nhìn thấy nhưng Kỷ Khinh Chu lại nhìn thấy rất rõ ràng.

Trái tim vừa mới bình tĩnh, lập tức lại nhảy lên.

Người này……có ý gì?

Kỷ Khinh Chu cúi đầu nhìn xuống bụng mình, cả người đều không khỏe.

Không thể nào!

Không phải là đúng như cậu nghĩ chứ?

“Kỷ tiểu công tử, ngài không sao chứ?” Đổng Đống thấy sắc mặt Kỷ Khinh Chu tái nhợt, hỏi.

Kỷ Khinh Chu nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, lắc đầu, nở nụ cười gượng gạo nói: “Không có gì đâu, ta không sao.”

Đổng Đống nói: “Đại phu trong viện tử này cũng không thể so với Ngự y trong cung được, sau khi hồi cung nếu Kỷ tiểu công tử vẫn còn khó chịu thì truyền Ngự y đến khám là được.”

“Hả...… À, được.” Kỷ Khinh Chu thất thần gật đầu, trong đầu đầy hỗn loạn.

Lý Trạm đứng bên cửa sổ, ánh mắt dường như vô ý mà nhìn Kỷ Khinh Chu, vẻ mặt làm người khác không đoán ra được.

---

Đêm đó, tại phòng của lão vương gia.

Tiểu hoàng đế chơi đến mệt mỏi, nằm bò ra bàn ngủ.

“Bế bệ hạ đi đi, coi sóc nó cho tốt.” Lão vương gia phân phó.

Lập tức có nha hoàn bước tới cẩn thận bế tiểu hoàng đế đi.

Lúc này lão vương gia mới nhìn đến một người khác đang đứng trong phòng, người này chính là vị đại phu mới vừa bắt mạch cho Kỷ Khinh Chu.

“Nói đi, chuyện gì.” Lão vương gia cho người hầu trong phòng lui ra, hỏi.

Đại phu kia tiến lại gần, nói nhỏ vào tai lão vương gia mấy câu.

Sắc mặt lão vương gia thay đổi, hỏi: “Thật sự, ngươi chắc chứ?”

“Lão phu mặc dù không giỏi về việc này, nhưng mạch tượng của cậu ta thật sự không thể nhầm được.” Đại phu nói: “Hơn nữa sau khi lão phu ám chỉ, vẻ mặt Kỷ tiểu công tử trong nháy mắt liền thay đổi.”

“Cậu ta có phản ứng gì?” Lão vương gia hỏi.

“Hoảng hốt lo sợ.” Đại phu nói: “Cậu ta dường như rất sợ hãi, lo lão phu vạch trần tại chỗ.”

Lão vương gia trầm ngâm trong chốc lát nói: “Bao lâu rồi?”

“Gần hai tháng.” Đại phu nói.

“Hai tháng…… Chính là ngày cậu ta nhập cung.” Lão vương gia nói: “Trạm nhi có phản ứng gì?”

“Vương gia từ đầu đến cuối không có phản ứng gì, cũng không biết có nghe ra ý của lão phu hay không.” Đại phu nói: “Chuyện này…… Nhất thời lão phu cũng không nắm chắc, cho nên không dám trực tiếp chọc thủng, dù sao cũng liên quan đến Kỷ gia tiểu công tử…… Nói không chừng còn liên quan đến……”

Lời sau đó không nói ra, lão vương gia cũng biết ông ta đang chỉ ai. Mấy ngày đó, ông cũng nghe thấy những tin đồn trong cung, nói Lý Trạm đột nhiên thay đổi thói quen, bắt đầu sủng ái nội thị.

Những lời đồn này cũng không gây ra chuyện gì, dù sao tác phong của Lý Trạm vẫn luôn trong sạch, mọi người cũng không rảnh đến mức “vu khống” hắn và nội thị có tư tình. Nhưng chuyện hôm nay quá trùng hợp, lão vương gia không thể không nghĩ đến Lý Trạm……

Dù sao vị tiểu công tử Kỷ gia xưa nay thanh cao, cho dù trở thành nội thị, chỉ sợ người bình thường cũng không thể lọt vào mắt cậu ta.

Lão vương gia che ngực ho mấy tiếng, nói: “Trước không cần để lộ ra, để bổn vương suy nghĩ.”

“Vâng.” Đại phu nói: “Chỉ sợ bên phía Kỷ tiểu công tử giấu không được, cậu ta khẳng định nghe hiểu lời của lão phu, sau khi hồi cung sẽ tìm người bắt mạch để xác thực.”

“Ừ.” Lão vương gia nói: “Bổn vương đã có tính toán, ông chỉ cần giữ kín như bưng là được.”

Đại phu nghe vậy vội thưa vâng rồi lui ra.