Kỷ Khinh Chu cùng Tần Tranh đứng phơi nắng một hồi thì Quả Tử đến.
Kỷ Khinh Chu cũng không để nó ở lại, chỉ dặn dò vài câu rồi bảo nó đi về.
“Sao thế, ngươi không định điều tra nữa?” Quả Tử đi rồi, Tần Tranh mới hỏi Kỷ Khinh Chu.
“Ta cảm thấy đáp án tám phần là ở tại con hẻm này.” Kỷ Khinh Chu nói: “Những nơi Tiểu Sơn có thể đi, chúng ta đều đã đi qua, không có chỗ nào để hắn có thể cùng nam nhân đó thường xuyên gặp gỡ được, chỉ có nơi này…… Ra khỏi đây vẫn còn ở trong hoàng thành, người lui tới cũng rất ít.”
Tần Tranh gật đầu nói: “Vậy ngươi định ở đây ôm cây đợi thỏ?”
“Chúng ta lại đánh cược thử xem?” Kỷ Khinh Chu hỏi.
“Cược cái gì?” Tần Tranh hỏi.
“Đánh cược nam nhân kia rốt cuộc có một chút tình nghĩa nào với Tiểu Sơn hay không.” Kỷ Khinh Chu nói.
Nếu Kỷ Khinh Chu đoán không sai, Tiểu Sơn cùng người kia gặp nhau tại đây, hiện giờ Tiểu Sơn xảy ra chuyện, người nọ dù không dám đứng ra gánh vác, nhưng ít nhất cũng nên tới chỗ hai người từng đính ước nhìn một chút chứ?
Tiểu Sơn thật sự muốn đem di vật của mình chôn ở chỗ này……
“Ngươi cảm thấy hắn sẽ đến?” Tần Tranh hỏi.
“Có lẽ, trừ phi hắn không có một chút tình cảm nào với Tiểu Sơn, là tên phụ tình bạc nghĩa!” Kỷ Khinh Chu nói, “Hoặc là ngay từ đầu ta đã đoán sai chỗ.”
“Vậy ngươi cược hắn tới hay không?” Tần Tranh lại hỏi.
“Ta cược hắn…… không tới.” Kỷ Khinh Chu nói.
Tần Tranh nghe vậy thở dài: “Vận may mấy ngày nay của ta thực kém, nhưng lúc này ta hy vọng ngươi có thể thắng.”
Kỷ Khinh Chu nhìn con hẻm dài tít tắp không một bóng người, không khỏi nhớ đến ánh mắt Tiểu Sơn lúc đưa miếng ngọc cho cậu. Lúc ấy Kỷ Khinh Chu cũng không hiểu, chỉ mơ hồ cảm thấy ánh mắt kia dường như mang theo chút mềm mại ấm áp, hiện giờ nghĩ đến chỉ cảm thấy trong lòng toàn chua chát.
Lúc Tiểu Sơn quyết định chịu chết, trong lòng nghĩ như thế nào?
Là xác định nam nhân kia đáng giá để hắn vứt bỏ tánh mạng, hay vẫn còn một chút không chắc chắn?
Hôm đó, Kỷ Khinh Chu cùng Tần Tranh ngồi ở bồn hoa đến lúc mặt trời xuống núi, cũng không chờ được người tới.
Kỷ Khinh Chu xem như thắng cược, nhưng cậu nghĩ đến ánh mắt của Tiểu Sơn, cảm thấy không cam lòng.
Cậu thắng, nhưng cậu hy vọng Tiểu Sơn không thua.
Vì thế sáng sớm hôm sau, Kỷ Khinh Chu lại đến con hẻm chờ đến quá trưa.
Người cậu đợi vẫn không xuất hiện, nhưng ngoài ý muốn lại gặp được Đường Nghị dẫn tiểu hoàng đế từ cửa phụ đi ra.
Theo sau tiểu hoàng đế cùng Đường Nghị là vài tùy thị, bọn họ đều biết Kỷ Khinh Chu, vừa thấy cậu mặc tro bào ngồi bên cạnh bồn hoa, đều trố mắt nhìn, sau khi phục hồi tinh thần vội chào cậu.
“Sao ngươi lại ở chỗ này?” Tiểu hoàng đế vừa nhìn thấy Kỷ Khinh Chu liền mặt mày hớn hở, chạy lon ton nhào vào lòng cậu.
Kỷ Khinh Chu vươn tay ôm lấy, hỏi: “Sao lại ra khỏi cung?”
“Lúc trước hoàng thúc đã nói có thể xuất cung mà. Chỉ cần không ra khỏi hoàng thành là được.” Tiểu hoàng đế nói.
Lời này là Lý Trạm cho phép Kỷ Khinh Chu dẫn tiểu hoàng đế đi dạo trong cung, hiện giờ lại tiện cho tiểu hoàng đế. Dù sao hoàng thành cũng nằm trong phạm vi cấm quân canh phòng, ở bên trong đi lại đều là cung nhân, sẽ không có vấn đề gì.
Kỷ Khinh Chu nhìn về phía Đường Nghị hỏi: “Ngươi muốn dẫn bệ hạ đi đâu?”
“Hồi Kỷ công công, đêm qua bệ hạ làm mất thỏ con trong lòng khó chịu, nên tiểu nhân muốn tìm một con khác cho bệ hạ.” Đường Nghị nói.
Kỷ Khinh Chu nhíu mày nói: “Đang yên lành, sao nói mất liền mất?”
“Là do cửa l*иg không đóng kỹ với lại mấy hôm nay trời rất nóng nên bệ hạ cảm thấy trong phòng quá ngột ngạt nên không cho đóng cửa, con thỏ liền thừa cơ chuồn mất.” Đường Nghị mở miệng nói: “Trong tẩm cung và xung quanh vườn đều tìm nhưng không thấy. Tiểu nhân sợ bệ hạ khó chịu mới đến đây chọn một con khác.”
Kỷ Khinh Chu nghe vậy nhìn về phía tiểu hoàng đế nói: “Bệ hạ, ngài vào chọn một con đi.”
“Ngươi cùng đi với ta.” Tiểu hoàng đế lôi kéo tay cậu nói.
“Hay để tiểu Đường đi với bệ hạ.” Kỷ Khinh Chu dỗ dành.
Tiểu Đường vội nói: “Bệ hạ để nô tài đi chọn cho ngài, bảo đảm ngài sẽ thích.”
Tiểu hoàng đế không nhìn hắn, dựa vào lòng Kỷ Khinh Chu không muốn rời khỏi. Kỷ Khinh Chu thấy thế bèn nói với tiểu Đường: “Ngươi vào giúp bệ hạ chọn đi, ta và bệ hạ sẽ ở đây đợi.” Đường Nghị nghe vậy liền đi vào trong.
Đường Nghị chân trước vừa mới bước vào, Tần Tranh liền từ xa xa đi tới.
Hôm nay hắn vẫn mặc cái áo màu xám như hôm qua, có vẻ đã quen với việc mặc nó, thậm chí còn không cảm thấy ghét bỏ.
“Ồ, sao bệ hạ lại ở đây?” Tần Tranh nhìn tiểu hoàng đế đang nép mình trong lòng Kỷ Khinh Chu, cười nói: “Bệ hạ hai ngày nay không thấy ngươi, trà không nhớ cơm không nghĩ, không ngờ hôm nay lại tìm tới tận cửa.”
Kỷ Khinh Chu thấy Tần Tranh tới, liền phái mấy tùy thị đi theo tiểu hoàng đế vào trong sân, sau đó hỏi tiểu hoàng đế: “Thần không phải dặn ngài, con thỏ còn nhỏ, không thể thả ra được? Sao lại quên đóng cửa l*иg?”
“Ta có nhớ kỹ lời ngươi nói mà.” Tiểu hoàng đế có chút mất mát nói, “Đêm qua rõ ràng ta không có mở l*иg.”
Kỷ Khinh Chu nghe xong tầm mắt nhìn về nơi xa, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, sau đó cậu thu lại cảm xúc, rồi dịu dàng nói với tiểu hoàng đế: “Thần không có trách ngài, mất rồi thì thôi, để tiểu Đường giúp ngài chọn con khác là được.”
“Nhưng mà ta không thích hắn chọn, ta chỉ muốn ngươi chọn thôi.” Tiểu hoàng đế dựa trên người cậu làm nũng.
“Bệ hạ bảo ngươi chọn thì ngươi chọn đi.” Tần Tranh ở bên cạnh nói.
Kỷ Khinh Chu cúi đầu hỏi tiểu hoàng đế: “Hôm nay là tự ngài nói muốn một con khác sao?”
“Ta không có nói.” Tiểu hoàng đế lắc đầu nói: “Là tiểu Đường nói nơi này có rất nhiều thỏ, một hai muốn mang ta tới xem.”
Kỷ Khinh Chu nghe vậy gật đầu, nói: “Không muốn thì chúng ta không chọn nữa, lần trước thần muốn làm ngài vui mà đem con thỏ kia tới dỗ ngài. Việc này là thần không đúng, sau này thần sẽ không làm như vậy nữa.”
Lúc ấy Kỷ Khinh Chu cũng không có nghĩ nhiều, chỉ lo lắng tiểu hoàng đế buồn khổ vì bị Tần Tranh hầm mất con thỏ, cho nên mới tìm một con thỏ tới. Hiện giờ nghĩ lại chuyện này, lại thấy nhiều chỗ không ổn.
Không quá mấy ngày liền có người muốn bắt chước theo cách của cậu mà dỗ tiểu hoàng đế.
Nếu tiểu hoàng đế quen với chuyện này, sớm muộn gì cũng thành hôn quân……
“Sau này chúng ta không nuôi thỏ nữa.” Kỷ Khinh Chu nói.
Tiểu hoàng đế cái hiểu cái không, nhưng thấy vẻ mặt Kỷ Khinh Chu không còn rối rắm như vừa rồi, liền cười toe toét. Kỷ Khinh Chu bế tiểu hoàng đế đi vào vào trong sân, tiểu Đường đang xách theo hai con thỏ đi ra, định để tiểu hoàng đế nhìn thử.
“Hai con này ta đều không thích.” Tiểu hoàng đế lắc đầu nói.
“Cái này…… Bên trong còn mấy con nhỏ hơn, nô tài……” Tiểu Đường đang nói liền bị Tần Tranh ngắt lời, Tần Tranh đón lấy tiểu hoàng đế từ trong lòng Kỷ Khinh Chu, mở miệng nói: “Bệ hạ bỗng nhiên nói không thích nữa, giờ ta dẫn bệ hạ đi dạo xung quanh một lát, để xem bệ hạ có muốn nuôi con vật nào khác không.”
Tiểu hoàng đế liền lập tức vui vẻ, Tần Tranh ôm nhóc con đi ra ngoài, để lại Đường Nghị đang xách hai con thỏ.
“Nơi này có Tần công tử chăm sóc cho bệ hạ rồi, các ngươi trở về đi.” Kỷ Khinh Chu nói với mọi người.
Đường Nghị còn muốn nói gì đó nhưng Kỷ Khinh Chu lại lập tức rời đi không để ý đến hắn.
Trong con hẻm dài, tiểu hoàng đế ngồi trên cổ Tần Tranh, đang vui vẻ cười ha ha.
Tần Tranh đứng chờ cách đó không xa, thấy Kỷ Khinh Chu bước ra liền vẫy tay với cậu, Kỷ Khinh Chu lập tức đi đến.
“Làm sao vậy, có chuyện gì không ổn sao?” Tần Tranh hỏi.
“Có.” Kỷ Khinh Chu nói: “Nhưng để sau rồi truy xét.”
Kỷ Khinh Chu dứt lời nhìn thoáng qua tiểu hoàng đế, ý tứ là không nên thảo luận chuyện này trước mặt tiểu hoàng đế.
Tần Tranh có thể không nhạy bén với chuyện khác, nhưng mấy cái thủ đoạn của cung nhân thì lại cực kỳ nhạy bén, không đợi Kỷ Khinh Chu nói rõ đã đoán ra được nguyên do. Trước đây hắn cũng đã nhìn ra, tiểu hoàng đế thích con thỏ kia bởi vì nó là do Kỷ Khinh Chu tặng.
Hai ngày nay Kỷ Khinh Chu không đến Ngự tiền, tiểu hoàng đế đi đâu cũng đều xách theo con thỏ, nhưng nếu Kỷ Khinh Chu xuất hiện, tiểu hoàng đế càng thích ở cùng Kỷ Khinh Chu hơn.
Nếu vậy, sau khi con thỏ bị mất, phản ứng đầu tiên của tiểu hoàng đế chắc chắn sẽ đi tìm Kỷ Khinh Chu, chứ không phải là tìm con thỏ khác.
Sự tình hôm nay không đoán cũng có thể biết, Đường Nghị rõ ràng đang nói dối……
Lúc trước cậu có chút đề phòng đối với Đường Nghị, bởi vì trong truyện Đường Nghị là chó săn của cậu, đi theo cậu làm không biết bao nhiêu chuyện ác. Kỷ Khinh Chu vẫn luôn rối rắm, không biết Đường Nghị này là bị “Kỷ Khinh Chu” dạy hư, hay là bản tính thực sự có vấn đề.
Nhưng hiện giờ xem ra sự đề phòng của Kỷ Khinh Chu cũng không phải là thừa.
Kỷ Khinh Chu khẽ thở dài, chỉ mong là do cậu quá đa nghi, nếu không giữ lại Đường Nghị bên cạnh sẽ là một mối họa lớn.
“Ta nghe được tiếng ngựa kêu!” Tiểu hoàng đế chỉ về phía cách đó không xa nói: “Chúng ta qua bên kia đi.”
Tần Tranh vác tiểu hoàng đế chạy lon ton tới chỗ có tiếng ngựa hí.
Khoảng sân ở cuối con hẻm là nơi nuôi dưỡng ngựa, bên trong có một cái mã trường, tuy không quá lớn nhưng đủ để đua ngựa.
“Oa, thật nhiều ngựa!” Tiểu hoàng đế được Tần Tranh khiêng đến gần chuồng ngựa liền muốn sờ mó mấy con ngựa, Tần Tranh không biết tính tình của mấy con ngựa thế nào nên không dám để nhóc con dựa vào quá gần, đứng cách vài bước cho nó nhìn.
Quan chăn ngựa vừa thấy tiểu hoàng đế tự mình tới xem ngựa, tất nhiên là ân cần không thôi, vội đi tìm một con ngựa vừa thấp vừa ngoan ngoãn cho tiểu hoàng đế. Tần Tranh thấy tiểu hoàng đế thích, liền gọi một đội thị vệ tuần tra đến, để bọn họ trông chừng tiểu hoàng đế, tránh cho nhóc té xuống ngựa.
“Thảo nào bệ hạ thích ngươi như vậy.” Tần Tranh nói với Kỷ Khinh Chu: “Nghe vương gia nói, trước khi ngươi tiến cung, bệ hạ cả ngày không phải bị nhốt ở Cung Thục thì là bị nhốt ở Ngự thư phòng, nơi nào cũng chưa từng đi qua. Nếu không phải nhờ ngươi đề nghị, bệ hạ nào có cơ hội xuất cung? Có lẽ hôm nay ta cũng không ở trong cung.”
Bởi vì Lý Trạm mang tiểu hoàng đế đến biệt uyển, nên Tần Tranh mới có ý định tiến cung.
Lại nói, hắn hiện giờ tiến cung phụ tá Lý Trạm, cũng có một nửa công lao của Kỷ Khinh Chu.
“Bệ hạ tuổi nhỏ tâm tính thuần lương, muốn làm cho bệ hạ vui cũng rất dễ dàng.” Kỷ Khinh Chu nói.
“Tuy bệ hạ tâm tính thuần lương, nhưng cũng không dễ bị lừa gạt.” Tần Tranh nói: “Bằng không sao cái tên tiểu Đường nịnh bợ bệ hạ như vậy, mà bệ hạ chỉ thân cận với ngươi?”
Kỷ Khinh Chu nhướng mày nói: “Có lẽ do bề ngoài của ta dễ nhìn.”
Tần Tranh luôn cảm thấy bản thân rất tự luyến, không ngờ Kỷ tiểu công tử cũng không khiêm tốn hơn hắn chút nào.