Xuyên Thành Thái Giám Sinh Con Cho Nhiếp Chính Vương

Chương 28.2

Lúc hai người đang nói chuyện, mã quan đang cho ngựa ăn gần đó nhìn thoáng qua bóng dáng Kỷ Khinh Chu, sau đó hắn liền buông xô cỏ khô trong tay xuống, bước nhanh về phía Kỷ Khinh Chu.

Kỷ Khinh Chu quay lưng với người nọ nên không phát hiện, nhưng Tần Tranh đã sớm để ý động tác của người kia, thời điểm bàn tay người kia chạm đến bả vai Kỷ Khinh Chu, Tần Tranh đưa tay nắm cổ tay của hắn.

Người kia nhìn về phía Tần Tranh không khỏi giật mình, ý cười trong mắt chưa kịp biến mất, vẻ mặt có chút xấu hổ.

Tần Tranh hôm nay vẫn mặc tro bào, cho nên người kia tưởng hắn là tiểu thái giám nào đó, lại không ngờ hắn sẽ biết võ công!

“?” Kỷ Khinh Chu vẻ mặt mờ mịt quay đầu nhìn lại, ý cười trong mắt người nọ chợt tắt, dường như có chút thất vọng. Nhưng người nọ thực mau thu lại cảm xúc, sau đó cười ngượng ngùng. Chỉ trong tích tắc, Kỷ Khinh Chu phát hiện ánh mắt của người kia dừng trên cổ mình.

Hôm nay Kỷ Khinh Chu vẫn mang theo miếng ngọc, lúc Đường Nghị xuất hiện, cậu thuận tay đem miếng ngọc nhét vào trong cổ áo, nhưng chỉ đỏ đeo miếng ngọc vẫn còn lộ ra bên ngoài.

“Ngươi đang nhìn cái này sao?” Kỷ Khinh Chu nhìn chằm chằm ánh mắt người nọ, từ cổ áo lấy ra miếng ngọc.

Người nọ không khỏi sửng sốt, nhìn miếng ngọc, lại nhìn Kỷ Khinh Chu, vẻ mặt vô cùng bối rối. Chỉ thấy hắn gãi đầu, chỉ chỉ miếng ngọc, bàn tay làm ra động tác như đang dò hỏi.

Kỷ Khinh Chu lúc này mới nhận ra người này không nói được, là một người câm.

“Thứ này là ta nhặt được.” Kỷ Khinh Chu cởi xuống miếng ngọc vứt cho đối phương, cậu cố ý làm động tác hết sức tùy ý, ánh mắt lại nhìn chằm chằm đối phương. Chỉ thấy hắn vội đưa tay nhận lấy miếng ngọc, động tác vô cùng cẩn thận, cứ như đang cầm một miếng ngọc giá trị liên thành.

Người nọ cầm miếng ngọc, dùng ống tay áo cẩn thận lau chùi, sau đó tìm một nhánh cây viết trên mặt đất: “Bán cho ta được không?”

“Vì sao?” Kỷ Khinh Chu nhìn chằm chằm người kia.

Mặt hắn không khỏi đỏ lên, bàn tay vô thức đặt lên cổ, Kỷ Khinh Chu lúc này mới để ý thấy trên cổ hắn cũng lộ ra một đoạn chỉ đỏ.

“Ta mua tặng bằng hữu, hắn làm mất, ngươi nhặt được.” Người nọ lại viết.

Kỷ Khinh Chu thấy vậy cười nói: “Cái này là ta nhặt được, không thể vì một câu nói của ngươi liền đưa cho ngươi, ta cũng đâu biết ngươi có nói dối hay không!”

Người nọ vội vung vung tay viết: “Ta cho ngươi bạc, bao nhiêu cũng được.”

Kỷ Khinh Chu ngẩn ra, có chút ngoài ý muốn.

Người nọ lại viết: “Chỉ là bạc trên người ta không nhiều lắm, không đủ thì ta có thể lấy thêm.”

Viết xong liền đem túi tiền của mình cho Kỷ Khinh Chu, Kỷ Khinh Chu áng chừng số bạc trong này đủ để mua lại hai miếng ngọc thế này.

“Mới vừa rồi có phải là người nhận lầm ta với người khác không?” Kỷ Khinh Chu hỏi.

Người nọ gật đầu, viết: “Hắn cũng gầy giống ngươi.”

Người nọ viết xong những lời này, trong mắt hiện lên ý cười, ý cười kia làm Kỷ Khinh Chu ngây người…… Lúc Tiểu Sơn nhờ cậu chôn miếng ngọc này, trong ánh mắt cũng mang theo ý cười như thế, dịu dàng và hài lòng.

Kỷ Khinh Chu trước nay không để ý, hiện giờ nghĩ lại dáng người của Tiểu Sơn và cậu tuy rằng không quá giống nhau, nhưng cũng không khác biệt quá lớn, đều hơi nhỏ gầy. Hơn nữa hôm nay cậu mặc bào tro, trên cổ lại đeo sợi dây đỏ, mã trường này hiếm khi có nội thị xuất hiện, nên trong lúc vội vàng người này mới nhận lầm.

“Hắn…… Đi đâu rồi?” Kỷ Khinh Chu hỏi, “Bằng hữu của ngươi ấy, cái người làm mất miếng ngọc này.”

Người nọ nghe vậy trên mặt hiện lên một chút nghi hoặc, cuối cùng viết: “Không biết.”

Kỷ Khinh Chu còn muốn hỏi tiếp thì lúc này có một mã quan chạy tới, tức giận nói với người nọ: “Hạ Mãn, sao ngươi lại chạy tới đây, khó có dịp bệ hạ đến mã trường, ngươi đừng làm cho ngài ấy thấy ngươi lại cảm thấy xúi quẩy.”

Hạ Mãn nghe vậy vội đứng dậy gật đầu với mã quan, thái độ vô cùng ngoan ngoãn dễ bảo lại không hề có chút nịnh nọt hay sợ hãi. Kỷ Khinh Chu nhân cơ cẩn thận đánh giá thanh niên tên Hạ Mãn này, đối phương tuy mặc đồ thị vệ cũ nát, nhưng dáng người thẳng tắp, ngũ quan thuận mắt, mang theo vài phần khí khái anh hùng.

Tuy hắn không thể nói, thân phận ở chỗ này cũng thấp kém, nhưng cách hắn đối nhân xử thế lại làm cho người khác cảm thấy thập phần khéo léo. Tuy là Kỷ Khinh Chu đã sớm đem hắn tưởng tượng thành một tên nam nhân phụ lòng không được chết tử tế, nhưng hiện giờ lại không thấy chán ghét người này.

Hơn nữa Kỷ Khinh Chu có thể cảm nhận được, lúc nhắc tới Tiểu Sơn cả người hắn đều trở nên khẩn trương. Nhưng cái loại khẩn trương này tuyệt không phải xuất phát từ cảm xúc tiêu cực, mà là bởi vì quá mức để ý, nên khi nghĩ đến đối phương, ánh mắt sẽ khác đi.

Hạ Mãn bị mã quan kia xua đuổi, chỉ có thể rời đi, cuối cùng hắn chỉ túi tiền trong tay Kỷ Khinh Chu, lại chỉ miếng ngọc trong tay mình, ý là muốn mua lại miếng ngọc này. Thấy Kỷ Khinh Chu không có cự tuyệt, vẻ mặt hắn lập tức vui vẻ, hành lễ với Kỷ Khinh Chu rồi mới rời đi.

“Hắn…… Không biết Tiểu Sơn đã xảy ra chuyện?” Kỷ Khinh Chu nhìn bóng dáng Hạ Mãn, thì thào.

“Ta thấy lúc hắn nghe ngươi nói chuyện, mắt vẫn luôn nhìn miệng ngươi, phỏng chừng hắn cũng không nghe được, chỉ có thể đọc môi ngữ.” Tần Tranh mở miệng nói: “Nhìn thái độ mới vừa rồi của mã quan với hắn, chắc hẳn hắn ở đây cũng không có bằng hữu nào……”

Hạ Mãn mỗi ngày đều ở chỗ này tràn đầy hy vọng mà chờ tình nhân, lại hoàn toàn không biết đối phương thân hãm ngục tù, không lâu sau sẽ bị đánh chết.

Lúc này Kỷ Khinh Chu không khỏi suy nghĩ, nếu hôm nay bọn họ không nhờ trời xui đất khiến đi vào mã trường thì Hạ Mãn cứ ngây ngốc chờ đợi sao?

Hắn không có cách nào đem chuyện tình cảm của mình và Tiểu Sơn nói ra được, vì đó là cấm kỵ, nói ra sẽ mang đến phiền toái cho Tiểu Sơn. Mà hắn cũng không có bằng hữu, những người khác dù có lén thảo luận về tiểu nội thị bị đánh chết, cũng sẽ không thèm nói với hắn.

Vì thế Hạ Mãn chỉ có thể yên lặng chờ đợi, thường đi đến con hẻm nơi hai người tình cờ gặp gỡ, nhìn từng bóng người đến rồi đi để tìm người mà hắn muốn gặp.

Hắn có lẽ sẽ nghĩ, Tiểu Sơn có phải đã xuất cung rồi không, hay là không thích hắn nữa?

Nhưng có lẽ hắn vĩnh viễn cũng không biết được chân tướng, không biết được hắn cùng Tiểu Sơn đã từng có một đứa con, mà đứa bé kia cũng đoạt lấy mạng sống của Tiểu Sơn……

“Muốn dẫn hắn đi Thận Hình ti sao?” Tần Tranh mở miệng hỏi.

“Ta…… Ta muốn ngồi ở đây một lát.” Kỷ Khinh Chu hỏi một đằng trả lời một nẻo, sau đó cậu bước qua nửa cái mã trường, đối mặt vách tường tìm tảng đá ngồi xuống.

Tần Tranh không quấy rầy cậu, đi dắt ngựa cho tiểu hoàng đế.

Kỷ Khinh Chu ngồi ở đó hồi lâu, mãi đến khi phía sau truyền đến tiếng bước chân, cậu mới hít hít cái mũi cố trở lại bình thường.

“Tuy rằng ta chưa hỏi hắn, nhưng ta biết hắn nhất định nguyện ý chết vì Tiểu Sơn.” Kỷ Khinh Chu nói: “Lần này đánh cược, là ngươi thắng, ngươi nói không sai…… Ta thật sự không hiểu ái tình.”

“Chuyện này hoàn toàn không giống với những gì ta nghĩ.” Kỷ Khinh Chu nói.

Cậu vừa nói xong, người sau lưng đưa tới một cái khăn.

“Ta không có khóc, không đến mức đó!” Kỷ Khinh Chu không có quay đầu lại, nhưng vẫn nhận lấy khăn, nói: “Ta cho rằng hắn là kẻ hèn nhát tham sống sợ chết, ta nghĩ một người như vậy, không đáng để Tiểu Sơn chết vì hắn. Tiểu Sơn là một người tốt……”

Người phía sau không lên tiếng, chỉ đem ánh mắt dừng trên người thiếu niên, yên lặng lắng nghe.

Thiếu niên đối mặt vách tường, bả vai hơi co lại, nhìn từ phía sau thân thể gầy yếu mang theo cảm giác yếu ớt không thể che giấu, thôi thúc người khác muốn đến ôm lấy cậu.

“Trước nay ta đều không tin chuyện ‘đến chết không đổi’, ta cảm thấy mạng sống quan trọng hơn bất cứ điều gì, nhưng mà bây giờ ta không thể không nghĩ, nếu ta đưa hắn đi…… Tiểu Sơn nhất định sẽ hận ta.” Kỷ Khinh Chu lại nói.

Giọng nói Kỷ Khinh Chu tràn đầy cô đơn và mờ mịt, hoàn toàn bất đồng với bộ dáng thường ngày của cậu, giống như người say rượu thoáng mất đi lý trí, cho nên bỗng nhiên đem trái tim bao vây kín kẽ mở ra một khe hở nho nhỏ. Người có lòng chỉ cần xuyên qua khe hở nho nhỏ này liền có thể nhìn thấy sự mềm mại từ đáy lòng thiếu niên.

“Có phải ta quá tự cao hay không? Còn tưởng rằng mình đang thay trời hành đạo, hoá ra là ta quen bạc tình bạc nghĩa, nên nghĩ người khác cũng là người tham sống sợ chết.”

Kỷ Khinh Chu hít một hơi thật sâu, lại nói:“Tần công tử, ngài không phải đã nói với ta là ngài rất hiểu loại chuyện này sao? Vậy ngài nói cho ta nghe một chút đi, trên đời này rốt cuộc có nhiều người giống như ta…… tham sống sợ chết, chỉ lo chính mình, hay là có nhiều người giống bọn họ vì người khác mà không yêu quý tánh mạng mình? Ta đang nghĩ cả đời này của ta chắc sẽ không có cơ hội vì người khác mà chết……”

“Ngươi muốn vì ai mà chết?” Người phía sau nhàn nhạt nói.

Kỷ Khinh Chu nghe vậy hoảng hốt, chợt quay đầu lại, phát hiện người đứng sau lưng cậu nãy giờ không phải Tần Tranh, mà là Lý Trạm.

Kỷ Khinh Chu:……

Ta muốn đi chết ngay bây giờ, đâm đầu chết liền!