Xuyên Thành Thái Giám Sinh Con Cho Nhiếp Chính Vương

Chương 19

Kỷ Khinh Chu trông chừng tiểu hoàng đế ngủ trưa, không lâu sau liền có thị vệ đưa đồ ăn lại đây.

Tiểu hoàng đế ngửi được mùi đồ ăn, chép chép miệng mấy cái rồi thức dậy, không cần người kêu.

“Kỷ công tử, Vương gia phân phó ngài dùng bữa cùng bệ hạ.” Thị vệ đưa cơm nói: “Vương gia còn nói, biệt uyển không giống trong cung, không có nhiều quy củ, dặn ngài không cần quá gò bó.” Ngụ ý là bảo Kỷ Khinh Chu ngồi ăn cùng tiểu hoàng đế.

“Oa……” Lý Tùng vừa ngồi dậy liền muốn phóng xuống đất, Kỷ Khinh Chu vội mang giày vào cho nhóc.

“Hoàng thúc không ăn chung sao?” Lý Tùng hỏi thị vệ.

“Hồi bệ hạ, Vương gia đang tiếp khách ở tiền sảnh, nên ăn tại đó luôn ạ.” Thị vệ nói.

Tiểu hoàng đế nghe vậy cũng không hỏi nữa, kéo tay Kỷ Khinh Chu đi tới bàn ăn. Nhóc từ nhỏ đã ở trong cung, chưa bao giờ cùng nội thị ăn chung thế này, nhưng nghĩ là cùng Kỷ Khinh Chu dùng bữa, nhóc lại không cảm thấy có cái gì bất ổn.

Kỷ Khinh Chu trong khoảng thời gian này luôn dẫn nhóc đi làm nhiều chuyện thú vị. Nếu là nội thị khác, nhất định sẽ không làm thế với nhóc, chỉ có Kỷ Khinh Chu, cho nên với nhóc mà nói Kỷ Khinh Chu không giống người khác.

“Chúng ta ăn cơm xong liền đi câu cá phải không?” Lý Tùng hưng phấn mà hỏi Kỷ Khinh Chu.

Kỷ Khinh Chu nói: “Nếu Vương gia không có dặn dò gì khác, chắc là có thể.”

Thị vệ gác cửa nghe vậy mở miệng nói: “Vương gia nói, công tử muốn dẫn bệ hạ làm gì thì cứ tự mình quyết định, không cần hỏi.”

Đương nhiên, Kỷ Khinh Chu cũng biết biệt uyển này là địa bàn của Nhϊếp Chính Vương.

Đối phương cho cậu tự do hành động, nhưng nhất cử nhất động của cậu đều trong tầm kiểm soát của đối phương .

“Còn có kẹo……” Lý Tùng há mồm để Kỷ Khinh Chu đút ăn, tay thì lén lấy kẹo bỏ vào túi áo của mình còn cười thích thú, lại lấy kẹo bỏ vào túi áo Kỷ Khinh Chu, “Hoàng thúc chắc chắn là biết chúng ta thích ăn, hì hì.”

Kỷ Khinh Chu:……

Kỷ Khinh Chu lúc đầu có chút lo lắng biệt uyển toàn là thị vệ, sợ thức ăn không phù hợp với tiểu hoàng đế, nhưng chỉ là cậu lo nhiều. Thị vệ ở biệt uyển đều do Nhϊếp Chính Vương tỉ mỉ chọn lựa, đều rất thông minh, trù nghệ cũng không quá kém trong cung.

Dùng xong bữa trưa, Kỷ Khinh Chu dẫn theo tiểu hoàng đế đi hậu viện.

Cậu đã hỏi thị vệ, đất trồng hoa sau hậu viện khá ẩm ướt, có thể tìm ít giun làm mồi câu.

“Kỷ công tử, ngài không cần làm đâu, chúng ta người nhiều tìm sẽ nhanh hơn.” Một thị vệ mở miệng nói.

“Đúng vậy, hoa hôm nay mới vừa tưới, vừa ướt vừa dính, mấy việc nặng nhọc cứ giao cho chúng tôi.” Một người khác nói.

Kỷ Khinh Chu cầm lấy cái xẻng cười nói: “Bệ hạ lâu lâu mới có dịp đi chơi, nếu không để ngài ấy làm, không phải là lãng phí cơ hội sao?”

Nhóm thị vệ nghe vậy liền cũng không nói nữa, chỉ tận chức tận trách mà canh giữ ở bên cạnh.

Hoa viên vừa mới tưới nước, đất dưới chân hơi mềm, chỉ cần ngồi xổm xuống vạt áo liền dính đất. Kỷ Khinh Chu nhớ là Nhϊếp Chính Vương đã bảo không cần quá câu thúc, liền cởϊ áσ ngoài của mình và tiểu hoàng đế ra, săn ống tay áo lên, đem vạt áo trung y buộc lại. Dù sao biệt uyển toàn là nam nhân, cũng không cần tị hiềm.

Nhưng mà sau khi nhận lấy ngoại bào của hai người, vẻ mặt của nhóm thị vệ đều không được tự nhiên, không hẹn mà cùng nhìn đi chỗ khác, còn cách xa vài bước.

“Như vậy tiện hơn nhiều.” Lý Tùng lắc lắc cánh tay cười nói: “Nhẹ nhàng, mát mẻ.”

“Nhưng ở trong cung không được làm thế, nếu không ngôn quan sẽ phê bình.” Kỷ Khinh Chu mở miệng nói.

Tiểu hoàng đế cười ha ha, nhóc tuy rằng không hiểu lắm chuyện trong triều, nhưng lại rất quen thuộc nhóm ngôn quan. Lúc lâm triều, lần nào đến lượt các ngôn quan cũng thao thao bất tuyệt, làm nhóc ngồi nghe mệt muốn chết.

Một lớn một nhỏ ngồi xổm trong bụi hoa một hồi, cuối cùng bắt được mấy con giun. Kỷ Khinh Chu chủ yếu là muốn cho Lý Tùng chút trải nghiệm, bản thân thì xách thùng gỗ đi theo sau, mỗi lần Lý Tùng đào được đều nhiệt tình cổ vũ một phen.

“Chật……” Thị vệ đang cầm ngoại bào cảm thán nói: “Tự nhiên ta muốn thành thân ghê.”

Một người khác nghe vậy liếc nhìn hắn, biểu tình như đang nói “Ngươi cũng thật to gan!”

Người nọ vội giải thích: “Ngươi suy nghĩ bậy bạ gì đó…… Ta chỉ là nghĩ thôi, tương lai ta thành thân có hài tử, cũng muốn dẫn con mình đi đào giun câu cá như vậy.”

“Quan trọng là người làm sao kiếm được người vợ xinh đẹp còn có hài tử ngoan ngoãn như vậy……” Đang luyên thuyên thì hắn cảm thấy không ổn, sao có thể lấy Kỷ công tử cùng bệ hạ ra so sánh được. Nghĩ vậy hắn vội nói sang chuyện khác: “Vương gia chúng ta cực khổ nhiều năm, nếu lần này thông suốt, nói không chừng sẽ có chuyện vui……”

“Cái khác không nói, Kỷ công tử đối xử rất tốt với bệ hạ, chỉ điểm này là không thể chê.” Người nọ nói.

“Đáng tiếc Kỷ công tử là nam nhân, bằng không tương lai sẽ có tiểu thế tử nữa.” Một người khác nói.

“Nam nhân cũng có khả năng nha, trước đây ta từng nghe nói……” Người nọ đè thấp thanh âm ghé vào tai đối phương thì thầm.

Đối phương nghe xong vẻ mặt kinh ngạc nói: “Sao có thể? Ta cũng chưa từng nghe nói qua?”

“Haizzz……Triều đại chúng ta tuy rằng không ít người chuộng nam phong, nhưng mà……” Người nọ lại nói nhỏ: “Người ta đóng cửa sinh hài tử, người ngoài tất nhiên là không biết được. Hơn nữa, đường đường nam nhi bảy thước ai sẽ đi rêu rao bản thân sinh con cho nam nhân khác chứ?”

Một tên khác nghe xong vẫn như cũ, không tin là không tin, chỉ cho rằng đồng liêu nghe lời đồn vô căn cứ mà lại tin là thật.

-----

Tiền sảnh, Lý Trạm cùng Tần Tranh mới vừa dùng cơm xong.

Tần Tranh là con trai chủ soái phòng thủ doanh kinh thành Tần Học Khởi, quan hệ với Lý Trạm rất tốt.

Chẳng qua tính tình của vị Tần nhị công tử này so với Lý Trạm chính là một trời một vực.

“Ta nghe nói ngươi dẫn theo nội thị từ trong cung đến đây, sao không thấy lại đây hầu hạ?” Tần Tranh vẻ mặt tò mò hỏi.

“Là người của bệ hạ, không phải của bổn vương.” Lý Trạm mở miệng nói.

Tần Tranh chưa từ bỏ lại hỏi: “Bên cạnh ngươi nhiều người như vậy, không ai hầu hạ được bệ hạ à?”

Lý Trạm giương mắt nhìn hắn, hỏi: “Như thế nào, ngươi có ý kiến?”

“Ta đâu dám, ta chỉ là tò mò chút thôi.” Tần Tranh cười hì hì nói: “Trước đây không phải ngươi ghét nội thị nhất sao? Giờ lại có nội thị bước vào biệt uyển của ngươi?” Cũng không thể trách hắn nghĩ nhiều, thật sự là Lý Trạm người này làm việc quá mức cẩn thận, người bình thường không có khả năng đi vào biệt uyển.

Lý Trạm biểu tình nhàn nhạt, cũng không để ý đến hắn.

Đổng Đống xem mặt đoán ý, thay Vương gia nhà hắn nói: “Là Kỷ tiểu công tử.”

Tần Tranh nghe vậy ngẩn ra, tức khắc thu lại ý cười.

-----

Hậu viện, một lớn một nhỏ đào chưa tới nửa canh giờ, cũng thu hoạch được kha khá.

Kỷ Khinh Chu cảm thấy chắc đã đủ dùng, tranh thủ một chút buổi chiều đi câu cá có thể dùng cá đó làm cơm chiều. Nếu đầu bếp ở biệt uyển cũng làm cá chua ngọt thì tốt rồi, Kỷ Khinh Chu khát khao trong lòng.

“Ngươi biết câu cá hông?” Lý Tùng xách theo thùng nhỏ hỏi Kỷ Khinh Chu.

Kỷ Khinh Chu gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Cũng không biết nhiều……”

“A…… Vậy làm sao bây giờ?” Lý Tùng nghe vậy có chút sốt ruột nói.

Thị vệ vội mở miệng nói: “Bệ hạ, ti chức từng câu cá, nếu bệ hạ không chê ti chức có thể dạy bệ hạ.”

“Tốt quá!” Lý Tùng vội nói.

Kỷ Khinh Chu cười cảm ơn với thị vệ kia, may mắn nơi này có người biết câu cá, bằng không giun bắt được cũng uổng phí.

Hồ trong biệt uyển không quá lớn, nhưng cũng lớn hơn hồ sen trong cung, nhưng nếu có thêm thuyền nhỏ, thì nhìn khá giống nhau.

Thị vệ sớm đã chuẩn bị xong dụng cụ câu cá, còn đưa mũ che nắng cho Kỷ Khinh Chu và tiểu hoàng đế.

Lý Tùng chưa thấy qua loại mũ rơm này, sau khi đội lên cảm thấy thực mới mẻ, lại muốn kéo xuống xem.

Nhưng tay nhóc nhỏ không đủ sức, lúc cởi xuống xem, mũ bị gió thổi rơi xuống hồ. Lý Tùng cực kỳ hoảng sợ, Kỷ Khinh Chu muốn kéo ống quần xuống nước lụm lên, thị vệ bên cạnh sao có thể để y tự mình xuống nước, đưa tay giữ y lại, chính mình nhảy vào trong hồ, nhặt mũ lên.

Tìm lại được mũ bị mất, Lý Tùng vui vẻ hoan hô.

Kỷ Khinh Chu thấy thị vệ cả người đều ướt, liền lấy khăn cho hắn, bảo hắn mau lau nước đi.

“Đa tạ……” Thị vệ nhận khăn định lau mặt một cái, nhưng nghĩ lại hắn sao có thể dùng khăn của Kỷ công tử được? Hắn vội vàng đem khăn trả lại cho Kỷ Khinh Chu, sau đó ngượng ngùng mà lui xuống.

Cách đó không xa, Lý Trạm cùng Tần Tranh đều nhìn thấy một màn này.

“Y cùng thị vệ mới quen biết chưa đầy một ngày đã thân thiết như vậy?” Tần Tranh mở miệng nói: “Trách không được mới tiến cung mà có thể đạt được ưu ái của ngươi, xem ra là người biết làm vui lòng kẻ khác.”

Lý Trạm nghe vậy nhíu mày, lạnh lùng nói: “Bổn vương chưa từng nói ưu ái y?”

“Không có sao?” Tần Tranh nhướng mày nói: “Cho nên ngươi chỉ là xem mặt mũi Kỷ thái phó mới chiếu cố y?”

Lý Trạm nghe vậy không tỏ ý kiến, chỉ là mày vẫn luôn nhăn.

“Y tình nguyện không đi lưu đày mà muốn tiến cung, trong lòng không phải không có tính toán đi…… Kỷ gia lúc trước bị hạch tội vốn là có ẩn tình, nếu y không cam lòng, muốn làm cái gì đó thì cũng hợp lý thôi.” Tần Tranh mở miệng nói.

“Ngươi cảm thấy y muốn cái gì?” Lý Trạm mở miệng nói.

“Lật lại bản án…… Hoặc là báo thù?” Tần Tranh nói: “Nói chung không có khả năng chỉ muốn làm nội thị hầu hạ bệ hạ và ngươi đi?”

Lý Trạm nhìn thiếu niên ở bên kia hồ, thấy thiếu niên thu câu nhưng xẩy mất con cá to vẫn vui vẻ mà lắc tiểu hoàng đế mấy cái. Cách thật xa, nhưng hắn vẫn có thể nghe được tiếng cười trong trẻo của thiếu niên.

Thấy Lý Trạm vẫn luôn im lặng, Tần Tranh hỏi: “Ngươi cảm thấy y đang muốn cái gì?”

“Ta đoán……” Lý Trạm mở miệng nói: “Y đang muốn ăn cá chua ngọt.”

Tần Tranh:……

Đang đùa cái gì thế???