Trong điện, Lý Trạm đang bế tiểu hoàng đế, hành động nhìn tự nhiên vô cùng.
Kỷ Khinh Chu đứng bên cạnh, trộm ngước mắt nhìn, hình ảnh này có thể dùng “phụ từ tử hiếu” để hình dung.
Lý Trạm năm nay 22 tuổi, nếu sớm thành hôn, hài tử ước chừng cũng lớn như tiểu hoàng đế. Nhưng Kỷ Khinh Chu nhớ rõ, trong truyện gốc Nhϊếp Chính Vương chỉ một lòng tập trung vào chính sự, vẫn không lập gia đình, nếu không trải qua đêm đó ở Phụng Tiên các, Kỷ Khinh Chu chắc chắn sẽ hoài nghi Lý Trạm “không được”.
Bằng không nam nhân tốt như vậy, muốn địa vị có địa vị, muốn diện mạo có diện mạo, thế nào lại không thành thân?
Lý Trạm nhìn thoáng qua chạm phải ánh mắt thiếu niên.
Thiếu niên rõ ràng có chút giật mình, vội vàng cúi đầu không dám nhìn nữa.
“Nghe Lư tiên sinh nói, ngươi có chút ý kiến đối với việc học của bệ hạ?” Nam nhân nhàn nhạt mở miệng nói.
Kỷ Khinh Chu sửng sốt một chút mới phản ứng lại, lời này là y đang hỏi mình, vội nói: “Lư tiên sinh tất có dụng ý của Lư tiên sinh, là nô tài thất lễ, thỉnh Vương gia thứ tội.”
“Thứ ngươi vô tội, nói đi.” Lý Trạm nói.
Tiểu hoàng đế trong lòng ngực Nhϊếp Chính Vương cũng tò mò mà nhìn về phía Kỷ Khinh Chu, nét mặt mang theo ý cười.
Kỷ Khinh Chu không nghĩ tới Lư Đình Ý sẽ đi cáo trạng, nếu hôm nay Lý Trạm đã hỏi thẳng, nếu phủ nhận thì giống như đang chột dạ, nghĩ thế cậu liền nói: “Bệ hạ thông tuệ hơn người, phần lớn từ phú chỉ cần đọc một hai lần là có thể nhớ kỹ. Nhưng bệ hạ tuổi còn nhỏ, nhiều kinh nghĩa* khó hiểu tối nghĩa nếu học quá sớm dễ làm giảm hứng thú đọc sách của bệ hạ.”
*lập luận kinh điển của Nho giáo?
Lý Trạm nghe vậy ánh mắt dừng trên người thiếu niên, hỏi: “Vậy ý của ngươi là gì?”
“Nô tài ngu dốt, cũng không có ý gì cao minh, chỉ là cảm thấy nên giảm bớt việc sao chép kinh nghĩa cho bệ hạ.” Kỷ Khinh Chu nói: “Bệ hạ mỗi ngày học thuộc từ phú gần một canh giờ, sao chép thêm một canh giờ nữa, thật sự có hơi vất vả.”
Thiếu niên dứt lời, trong điện hồi lâu không có động tĩnh.
Một lát sau, Lý Trạm ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Bổn vương nhớ rõ, khi còn bé đọc sách ở Cung Thục, thái phó chỉ dạy học nửa ngày, thời gian còn thì mang theo tiên đế cùng bổn vương làm một ít chuyện khác ……Vườn hoa bên ngoài Cung Thục có vài cây đào đều là do ông ấy mang theo bọn ta cùng trồng.”
“Hoàng thúc.” Tiểu hoàng đế cảm thấy sự cô đơn trong giọng nói Lý Trạm, vươn tay ôm lấy cổ đối phương, cọ đầu nhỏ trên trán Lý Trạm, hành động cực kỳ thân mật. “Thôi, việc này bổn vương sẽ nghĩ lại.” Lý Trạm đem tiểu hoàng đế thả xuống, mở miệng nói: “Hôm nay là sinh thần mẫu hậu con, mau đi vào thay quần áo, đợi con dùng xong ngọ thiện sẽ đi Vạn Thọ cung thỉnh an.”
Tiểu hoàng đế ngoan ngoãn gật đầu, nhìn về phía Kỷ Khinh Chu nói: “Ta muốn Kỷ công công thay quần áo cho ta.”
Lý Trạm nghe vậy gật đầu, Kỷ Khinh Chu liền đem tiểu hoàng đế đi vào nội điện.
Kỷ Khinh Chu cũng không phải mới tới tẩm điện của Lý Tùng, mấy ngày nay cậu hầu hạ bên cạnh Lý Tùng, trên danh nghĩa là hầu hạ bút mực, nhưng Lý Tùng thích cậu, luôn muốn cùng cậu thân cận, thường xuyên giữ cậu ở lại, có đôi khi ngủ trưa cũng ở lại tẩm điện.
Đồ Đại Hữu vì thế còn trêu chọc Kỷ Khinh Chu, nói từ sau khi cậu tới, bệ hạ đều không muốn người khác hầu hạ.
“Ngươi xem bộ này đẹp không?” Lý Tùng giơ tay ra để cung nhân thay quần áo cho nhóc, lại cúi đầu xem thử áo mới thay, nói với Kỷ Khinh Chu: “Bọn họ lúc nào cũng cho ta mặc áo vàng, kỳ thật ta thích màu đỏ hơn.”
Tiểu hoàng đế nói rất nghiêm túc, cuối cùng còn nhìn qua Kỷ Khinh Chu đang mặc đồ nội thị màu lam nói: “Màu lam cũng rất đẹp.”
Kỷ Khinh Chu có chút buồn cười, tiểu hoàng đế này thật sự rất là thích cái đẹp, không chỉ thích người đẹp, mà còn thích quần áo đẹp.
Nhưng Kỷ Khinh Chu thực nhanh liền cười không nổi, cậu đang đứng trong nội điện, loáng thoáng nghe được tiếng nội thị bên ngoài thông báo, nói tiểu thư Khâu gia tới. Kỷ Khinh Chu nếu trốn trong nội điện còn đỡ, giờ đi ra ngoài đương nhiên sẽ bị đối phương nhận ra, đến lúc đó chỉ sợ nàng lỡ lời lại làm Nhϊếp Chính vương nghi ngờ.
Ngoại điện, theo sau Khâu Lan Khê là hai nha hoàn, vừa bước vào cửa liền thấy Lý Trạm đứng bên cửa sổ .
Nam nhân dáng người thẳng tắp một thân hoa phục, khuôn mặt tuấn mỹ, chỉ là vẻ mặt thâm trầm làm người kẻ khác đoán không được.
Nếu đổi lại là lúc trước, Khâu Lan Khê vừa thấy y sẽ mặt đỏ tim đập nhịn không được lén lút vui vẻ. Nhưng trải chuyện ở Phụng Tiên các, nàng chỉ nhớ rõ ngón tay nam nhân suýt nữa bóp nát cằm nàng, cùng với ánh mắt giống như dã thú ……Không khỏi cảm thấy lo lắng bất an.
“Kiến quá Vương gia.” Khâu Lan Khê run rẩy hành lễ với Lý Trạm .
“Ừ.” Lý Trạm nhàn nhạt lên tiếng, ánh mắt thực nhanh từ thiếu nữ dời đi, nói: “Bệ hạ đang thay quần áo.” Bầu không khí trong điện thập phần quái dị, Khâu Lan Khê đứng trước cửa vừa không dám bước vào trong, vừa lại cảm thấy nếu lui ra thì thật thất lễ, đứng ở đó tiến thoái lưỡng nan. Mà sắc mặt nàng tái nhợt, thân thể run nhè nhẹ, làm nàng càng có vẻ không bình thường.
“Tiểu thư, ngài có phải không thoải mái hay không?” Thị nữ nên cạnh hỏi.
“Không có.” Khâu tiểu thư cố gắng mỉm cười, nói: “Hay là chúng ta……”
Nàng chưa nói xong, Lý Tùng liền từ nội điện chạy lon ton ra, phóng tới trước mặt Khâu Lan Khê nắm tay nàng, ngửa đầu kêu một tiếng “Dì nhỏ”.
“Kiến quá bệ hạ.” Khâu Lan Khê cũng bớt lo sợ hơn.
Nhưng lúc nàng ngẩng đầu liền bất ngờ nhìn thấy thiếu nhiên theo sau Lý Tùng.
Thiếu niên có khuôn mặt tinh xảo tuy nàng chỉ vội vàng gặp qua một lần, lại khó có thể quên được. Hơn nữa trong lúc nàng sợ hãi bất lực, thiếu niên gầy yếu này lại cố gắng giúp đỡ nàng……
“Là ngươi?” Khâu Lan Khê lỡ miệng thốt ra.
Kỷ Khinh Chu hơi cau mày, mở miệng nói: “Nô tài kiến quá Khâu tiểu thư.”
Nam nhân đứng bên cửa sổ nghe vậy nhíu mày, mở miệng hỏi: “Hai người quen biết nhau?”
Khâu Lan Khê nghe vậy ngẩn ra, ý thức được chuyện gì, có chút hoảng loạn mà nhìn về phía thiếu niên.
Thiếu niên dùng ánh mắt trấn an nàng, mở miệng nói: “Nô tài trước khi tiến cung, từng gặp Khâu tiểu thư ở hội thơ một lần.”
Khâu Lan Khê vội bình tĩnh lại, nói: “Đúng vậy…… Trước đây biết được ngươi phải vào cung làm việc, vẫn luôn nhớ mong.”
Kỷ Khinh Chu ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở nàng không cần nói thêm nữa, miễn cho nói nhiều sai nhiều.
Cũng may Lý Trạm nghe vậy không tiếp tục hỏi nữa, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tiểu hoàng đế không rõ tình huống của người trong phòng, lắc lắc cánh tay Khâu Lan Khê cười nói: “Dì nhỏ, người cùng con dùng ngọ thiện à?”
Buổi tối tuy có tiệc mừng thọ, nhưng cách lúc này còn sớm vẫn nên ăn chút gì lót bụng.
“Thái hậu nương nương dặn ta mang bệ hạ đến Vạn Thọ cung dùng bữa.” Khâu Lan Khê nói.
“Tốt quá tốt quá, ta đang muốn đi thỉnh an mẫu hậu.” Tiểu hoàng đế vội nói.
Khâu Lan Khê như được đại xá, nắm tay tiểu hoàng đế hành lễ với Nhϊếp Chính Vương vội cáo lui.
Trước khi đi nàng có chút lo lắng mà nhìn thoáng qua Kỷ Khinh Chu, Kỷ Khinh Chu đang muốn nhân cơ hội cùng nhau rời đi, lại nghe Lý Trạm đột nhiên mở miệng nói: “Kỷ Khinh Chu ở lại, bổn vương có chuyện muốn nói với ngươi.”
Kỷ Khinh Chu nghe vậy trong lòng không khỏi hoảng sợ.
Ngay sau đó, Lý Trạm phất tay cho cung nhân trong điện lui ra.
“Lời đồn ở Phụng Tiên các ngươi còn nhớ rõ đi?” Nam nhân mở miệng nói.
Kỷ Khinh Chu nghe vậy nín thở, trái tim đập điên cuồng, trong đầu trống rỗng.
Lý Trạm sao lại hỏi cậu vấn đề này……
“Trả lời.” Nam nhân lạnh lùng nói.
Kỷ Khinh Chu nghe vậy cúi người quỳ xuống trước mặt nam nhân, không dám ngẩng đầu.
“Nô tài…… Nhớ rõ.” Kỷ Khinh Chu nói.
“Ngươi có biết người đêm đó ở Phụng Tiên các là ai?” Giọng nói của nam nhân lại lần nữa vang lên.
Kỷ Khinh Chu cố gắng bình tĩnh, nếu Nhϊếp Chính Vương đã xác định là cậu thì cần gì phải hỏi lại, vì sao phải đợi khi sự tình bình ổn rồi mới truy vấn. Trán Kỷ Khinh Chu túa ra mồ hôi lạnh chảy đầy đất.
Bởi vì Khâu Lan Khê sao?
Việc đến nước này cậu chỉ có thể liều một phen, nếu trực tiếp thẳng thắn liền không có đường lui, mạo hiểm một lần, nói không chừng còn có đường sống.
“Nội thị đêm đó ở Phụng Tiên các …… đã tự sát ở hồ hoa sen.” Kỷ Khinh Chu mở miệng nói: “Trừ cái này ra, nô tài hoàn toàn không biết gì cả.”
Lý Trạm nhìn thiếu niên, im lặng một lát, lại hỏi: “Ngươi không hiếu kỳ người còn lại là ai sao?”
“Nô tài…… Không dám tò mò.”
“Ngẩng đầu lên.”
Cậu lấy hết can đảm ngẩng đầu, liền thấy nam nhân đang cúi người nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm lạnh băng, mang theo vài phần nghiên cứu.
“Kỷ Khinh Chu, ngươi có nguyện ý ra sức vì bổn vương?” Lý Trạm mở miệng nói.
Thiếu niên cố nén bất an, mở miệng nói: “Nô tài……”
“Không cần tự xưng nô tài trước mặt bổn vương.” Lý Trạm lại nói: “Phụ thân ngươi từng là thầy của ta, nhất nhật vi sư chung thân vi phụ*, ta nếu coi ngươi như nô tài, sau này gặp lão sư làm sao ăn nói với ông ấy?”
*một ngày là thầy, suốt đời là cha
Kỷ Khinh Chu hít một hơi thật sâu, mở miệng nói: “Đúng vậy.”
“Như vậy hiện tại…… trả lời vấn đề của bổn vương.” Lý Trạm mở miệng nói.
Thiếu niên nghênh đón ánh mắt nam nhân, muốn từ nét mặt của y nhìn ra dấu vết gì đó, lại không thu hoạch được gì. Nhưng trong lòng cậu biết rõ mình không còn con đường khác để đi.
“Tùy Vương gia sai phái.” Kỷ Khinh Chu nói.
Cậu vừa dứt lời, liền bị một đôi tay nắm lấy bả vai từ trên mặt đất “xách” lên.
Cảm giác uy hϊếp quen thuộc trên người nam nhân nháy mắt đem thiếu niên bao vây, hô hấp cậu liền rối loạn. Một khắc kia Kỷ Khinh Chu ý thức được, người này nếu muốn tánh mạng của cậu, giống như bóp chết một con con kiến.