Lúc trở về Dung Thành thì đã muộn, Lâm Dĩ Kỳ mệt mỏi rã rời, ngay cả một câu cũng lười nói.
Chu Khải trở thành tài xế hai ngày, đương nhiên cũng không tốt hơn bao nhiêu nhưng hắn vẫn rất tự giác mà đi cùng với cô để giúp cô tắm rửa.
Cởi từng lớp quần áo trên người cô, nhìn thấy vết sẹo còn nghiêm trọng hơn gấp mấy lần ở trên lưng so với trên trán của cô thì không khỏi sửng sốt.
“Dọa đến rồi?” Lâm Dĩ Kỳ xoay người nhìn trong gương: “Xấu không?”
Chính vết thương ở đầu mới khiến cô hôn mê suốt hai năm, ngoài ra những vết thương khác không thể nói là thật sự nghiêm trọng.
“Không xấu.” Chu Khải cười lắc đầu: “Cô vẫn luôn rất đẹp.”
Giả vờ nịnh nọt, lúc trước cô thấy không tin, hiện tại sẽ càng không tin. Lâm Dĩ Kỳ bước vào ngồi xuống bồn tắm lớn, nhắm mắt lại, lười biếng duỗi người.
Chu Khải nhanh chóng đi qua, ngồi sau lưng bóp vai cho cô, cho cô hưởng thụ đã rồi kêu ngừng, hắn mới nghiêm túc thay cô rửa từng chỗ trên người.
Bức màn trong phòng khách đóng chặt, ánh đèn sáng tỏ, ôm cô đến phòng tới ghế sô pha, Chu Khải khéo léo mát xa cho cô, từ vai đến lưng rồi đến cánh tay, sau đó đến chân mà không bỏ sót chỗ nào.
“Thoải mái không?” Hắn vẫn luôn cẩn thận quan sát phản ứng của cô, sợ lực không tốt sẽ làm cô đau.
“Không sao.” Lâm Dĩ Kỳ thỏa mãn gật đầu: “Có tiến bộ.”
Bàn tay xuôi theo mắt cá chân nhẹ vỗ về lên trên, Chu Khải nửa quỳ trước sô pha, đẩy từ từ cặp đùi của cô ra rồi vuốt ve da thịt bên trong.
Cô mặc một áo ngủ tơ tằm hơi mỏng, giữa chân mở lớn, cảnh xuân chỉ cần nhìn một cái là thấy hết.
Đầu tay cọ qua bộ lông, ngẩng đầu thấy vẻ mặt hưởng thụ của cô, hắn trực tiếp quỳ hai đầu gối xuống, cúi xuống giữa hai chân cô rồi đưa lưỡi ra liếʍ trên khe hẹp kia.
Đã lâu không trải qua cảm giác này, hạt chân trâu vừa bị chạm vào hai cái đã khiến Lâm Dĩ Kỳ suýt đạt đến cao trào.
Thấy sự mẫn cảm của cô, Chu Khải lại dùng sức hơn, hai tay đẩy ra một lớp thịt mềm bên ngoài, đầu lưỡi dùng sức chui vào sâu bên trong chỗ khe hẹp, khuấy động tiểu hạch đã cương.
Lâm Dĩ Kỳ thoải mái rêи ɾỉ, bàn chân giẫm lên vai hắn, móng chân bấm một vết thật dài bên gáy hắn.
Chất lỏng chảy vào trong miệng hắn, hút nghe tiếng chậc chậc. Bụng dưới càng tê dại hơn, thần kinh cả người như đang kêu gào, khát vọng.
Lâm Dĩ Kỳ duỗi tay đè chặt đầu hắn, dán toàn bộ nơi riêng tư vào mặt hắn. Chu Khải hiểu rõ ý nàng mà lập tức ngậm vào trong miệng hạt chân trâu đỏ huyết, môi lưỡi phối hợp dùng sức mυ'ŧ mà làm.
Kɧoáı ©ảʍ ùn ùn kéo tới, cô hưng phấn ngửa đầu thở gấp, nước cọ xát vẻ mặt Chu Khải, hắn lè lưỡi liếʍ liếʍ, tiếp tục dùng miệng liếʍ sạch giữa huyệt cho cô.
“Lần này nhanh hơn so với bình thường.” Chờ cô lấy lại sức lực, hắn ngồi xổm trước mặt cô, kiên nhẫn xoa bóp đùi co rút lúc nãy, có chút đắc ý ra vẻ lấy công với cô.
“Kỹ thuật của anh tốt.” Lâm Dĩ Kỳ cười nhẹ nhàng mà nhìn hắn, bàn chân cọ lên dọc theo từ cơ ngực trần trụi của hắn, chống ở dưới cằm hứng thú mà đùa giỡn.
Chu Khải đưa lửa liến giữa chân cô, thấy tiếng cười của cô thì nắm lấy mắt cá chân và mu bàn chân nho nhỏ đưa lưỡi liếʍ qua, ngậm lấy ngón chân, kiên nhẫn mυ'ŧ lấy từng ngón một.
Lâm Dĩ Kỳ dựa vào ghế sô pha, quay đầu, cười nhìn động tác nịnh nọt của hắn. Liếʍ bên phải xong, không chờ cô nói thì hắn đã nâng bàn tay đổi bên khác, như một tín đồ thành kính, quỳ bái với chân của cô.
Thấy tâm trạng của cô rất tốt, Chu Khải vội vàng kéo ngăn kéo tìm áo mưa (bcs), giật xuống khăn tắm bên hông, phóng thích côn ŧᏂịŧ cương cứng trước mắt cô.
Lâm Dĩ Kỳ đã quên mất côn ŧᏂịŧ của hắn hình dạng thế nào từ lâu rồi nhưng có một ấn tượng là không còn màu đen lắng đọng giống như mấy năm trước. Lớn lên rồi, chỗ đó cũng biến dạng rồi.
Đeo bao cho mình xong, Chu Khải lại ngồi xổm trước người cô, đang chuẩn bị đẩy chân cô ra cắm vào thì nghe thấy giọng cô: “Hai năm qua, anh đổi không ít kim chủ nhỉ?”
Động tác chợt dừng lại, hắn sửng sốt hai giây đang định mở miệng phủ nhận thì đối diện với ánh mắt của cô thì không nói thành lời.
Nhìn mắt của cô là hắn biết, hắn không lừa cô được, cũng không nên ngu xuẩn đi lừa cô.
Lâm Dĩ Kỳ cười cười, tròng mắt nhìn vẻ mặt sững sờ của hắn.
Năm đó bao nuôi hắn vì nhìn trúng hắn vẫn còn sạch sẽ, hầu hạ cô vui vẻ thì cũng sẽ cho phép hắn cắm vào vài lần. Hôm nay ưu điểm lớn nhất cũng không còn, hắn muốn quay đầu, nhưng cô không muốn thu về đồ bỏ.
Giữa háng đã trướng đến không xong nhưng thái độ kiên định của cô cũng không còn cách nào cứu vãn. Chu Khải chỉ có thể đứng dậy, yên lặng đi về phía phòng tắm.
“Tôi cho anh rời đi?” Lâm Dĩ Kỳ ôm cánh tay, dù bận vẫn ung dung mà nhìn hắn: “Ở chỗ này mà.”
Chu Khải cởϊ áσ mưa xuống ném vào thùng rác, đứng ở trước mặt cô, cầm chặt đồ vật thẳng tắp giữa háng, bắt đầu vuốt ve.
Động tác chuyên nghiệp không hề có ý ngượng ngùng, thậm chí còn mang theo ý đồ trình diễn, dụ dỗ cô, khơi dậy sự hứng thú với hắn.
Lâm Dĩ Kỳ không cần hỏi cũng biết rõ hắn như thế nào trước mặt kim chủ khác, biết chắc hắn sẽ mở rộng quan hệ cho mình như thế nào, chủ động mà tìm kiếm thêm kim chủ nữa.
Có một vài người khi đã nếm được ngon ngọt thì sẽ không bỏ nổi con đường này. Mà có một vài người chỉ cần một lần cũng sẽ nhục nhã cả đời khó quen.
Nhìn thấy hắn dốc sức đong đưa côn ŧᏂịŧ liều mạng lấy lòng cô, trước mắt Lâm Dĩ Kỳ không khỏi hiện ra khuôn mặt của người đàn ông khác.
Lúng túng mà kiêu ngạo, cảm thấy nhục nhã nhưng dường như lại rất kiên định.
“Trần Mộ Chi?” Lúc cô hỏi tên anh ta, nghe ra được sự vui vẻ trong giọng nói của cô, mặt của anh ta đỏ hơn. Gần như màu da mà cô nhìn thấy đã biến thành màu khác, động tác tay chân cũng biểu hiện ra tâm trạng lo lắng của anh ta nhưng ánh mắt của anh ta lúc đó nói cho cô biết, anh ta sẽ không lùi bước.
Đương nhiên Lâm Dĩ Kỳ cũng không phải cố ý đùa giỡn, cô cũng chỉ là thấy có hơi buồn cười. Cái tên Trần Mộ Chi này, nghe qua cũng nghe ra người có học vấn, từ cái tên này cũng có thể thấy ba mẹ rất có kỳ vọng với anh ta, hy vọng anh ta có thể trở thành người mà người người hâm mộ nhưng anh ta lại chủ động bán thân cho một người phụ nữ.
“Bao tuổi rồi?”
“Mười chín.” Dừng một chút, anh ta nhỏ giọng bổ sung: “Sắp hai mươi rồi.”
Lâm Dĩ Kỳ cười ra tiếng: “Cậu nghĩ là tôi thích đàn ông lớn tuổi à? Mười chín có giá hơn hai mươi, cậu mà đi bán lúc mười tám thì chắc chắn cao giá hơn.
Nghe được chữ “bán” kia, cả người anh ta cứng lại, đầu ngón tay nắm chặt lấy vạt áo giống như đã liều mạng khống chế để bản thân không chạy.
Đã thấy nhiều đàn ông chủ động bán mình nên Lâm Dĩ Kỳ đương nhiên biết rõ bọn họ thích diễn thế nào, quần áo đáng thương, bịa chuyện xưa, trước mặt cô bọn họ đều giả vờ như chưa từng trải qua chuyện quan hệ.
Mặc dù cô không thật sự thích phán đoán nhưng lại thích xem bọn họ diễn, có thật, có giả, có lộ tẩy nhưng không biết, cũng có người giống như người trước mặt này, làm cho anh ta sinh ra một cảm giác mãnh liệt để tin rằng anh ta không phải đang diễn.
“Cởϊ qυầи áo đi.”
Không chút ngoài ý muốn nào, câu nói này đã khiến người đàn ông lo lắng rơi vào trạng thái khủng hoảng.
Lâm Dĩ Kỳ chỉ cảm thấy buồn cười: “Cậu tới bán thân, không biết là phải cởϊ qυầи áo để kiểm tra mặt hàng à?”
Anh ta nhịn không được mà quay lại nhìn cửa không khóa trái: “Nơi này là… văn phong.”
“Văn phòng thì sao? Tất cả bên ngoài đều là đồng nghiệp của tôi, lúc nào cũng có khả năng mở cửa vào, kí©ɧ ŧɧí©ɧ biết bao.” Lâm Dĩ Kỳ đánh giá anh ta từ trên xuống dưới, có thể kết luận cơ bản là, người này nghèo thật.
Trước đây, những tên đàn ông khóc lóc thảm thiết còn ăn mặc quần áo hở hang trước mặt cô nhưng quần áo trên người anh ta, ngoại trừ sạch sẽ thì chẳng còn cái tốt gì.
“Trước khi ra ngoài tắm rồi à?”
“Chưa…” Anh ta lúng túng không nói thành lời rồi nhưng lại xác nhận suy đoán của cô.
“Thì ra cậu cũng biết là mình đi bán thân à, cũng tắm sạch sẽ rồi thì giờ còn già mồm cái gì?” Lâm Dĩ Kỳ gác một chân lên bàn làm việc, ôm cánh tay nhướng cằm với hắn: “Cởi đi.”
Anh ta chợt cúi đầu, hô hấp có hơi dồn dập.
Mắt nhìn chân trên bàn, Lâm Dĩ Kỳ bừng tỉnh nhận ra. Lúc này cô đang mặc chân váy mỏng, chân vừa nhấc lên cao thì làn váy đã tụt xuống, mà qυầи ɭóŧ lúc sáng cô mặc tới công ty đã bị vứt vào thùng rác lúc buổi sáng yêu đương vụиɠ ŧяộʍ với Lâm Tri Thâm rồi.
“Chưa từng thấy phía dưới của phụ nữ?” Ánh mắt theo mặt đỏ của anh ta chuyển qua giữa háng, cô hài lòng cười ra tiếng: “Thật sự là trai tân/”
Anh ta sợ vội vươn tay che chỗ cương kia, vẫn không dám ngẩng đầu.
“Nhìn thấy cũng rất được, không biết bên trong tốt hay xấu.” Ngón tay gõ có tiết tấu trên mặt ghế, Lâm Dĩ Kỳ nén buồn cười: “Tôi không có kiên nhẫn đâu.”
Hiểu ý của cô, anh ta chậm rãi giơ tay lên, cầm chặt áo sơ mi rồi cởi từng cúc áo.
Động tác thật sự quá chậm, Lâm Dĩ Kỳ cũng xác thật rất nhanh mất kiên nhẫn nhưng sau khi thấy cơ bụng và eo đầy cơ bắp săn chắc của anh ta thì tâm trạng cũng tốt hơn. Đã gặp nhiều người cơ bắp quá độ do tập thể hình nên thấy dáng người gầy gò nhưng cường tráng của anh ta mang lại cảm giác rất mới mẻ.
“Quần.”