Xuyên Nhanh: Sau Khi Ngủ Với Vai Ác

Chương 155: Con trai mẹ kế

Tiết Tiết bước vào văn phòng làm việc vô cùng bình thường, không khác gì phòng thay đồ của mình.

Nghe thấy tiếng động nam nhân ngẩng đầu lên.

Đó là gương mặt có vài phần tương tự Giang An Dương nhưng khuôn mặt đoan chính, khác với Giang An Dương đuôi mắt có chút ôn nhu đa tình, cảm giác ngũ quan tổng thể của Giang Bình Dương hơi lạnh lùng cứng rắn, cặp kính gọng vàng sau khi đeo lên khiến người ta cảm giác xa cách nhìn không thấu.

Từ tận đáy lòng mà nói, Giang Bình Dương sinh ra với khí chất xuất sắc, quyến rũ hơn Giang An Dương, nhưng đối với một số nữ nhân khát vọng được yêu thương mà nói Giang An Dương hiển nhiên sẽ là nam nhân hấp dẫn người khác giới hơn.

“Cô là?”

Đột nhhieen nhìn thấy một nữ nhân trẻ xa lạ không quen bước vào văn phòng của mình, lông mày của nam nhân lập tức cau lại.

Tiết Tiết cảm thấy hôm nay mình diện đồ là vô ích.

Nhìn thấy bộ dạng của Giang Bình Dương chính là phong tình khó hiểu.

Bất quá không quan hệ, tương lai còn dài.

Không biết ấn tượng của hắn ở trong lòng Tiết Tiết đã giảm lại giảm, Giang Bình Dương thấy Tiết Tiết không trả lời chỉ nhìn chằm chằm hắn, Giang Bình Dương ở trong lòng cảm thấy kỳ lạ, ngoài miệng lại càng không lưu tình.

Âm thanh cứng ngắc như cục gạch vậy.

“Ai cho cô vào?”

Tiết Tiết vô tội chớp mắt.

“Nếu không nói tôi cho bảo vệ lên.”

Giang Bình Dương nói, lại cầm điện thoại lên bắt đầu gọi.

Tiết Tiết vội vàng bước về phía trước và ấn tay.

Trong phút chốc, cơ thể Giang Bình Dương run rẩy, mặt đỏ lên, mặc dù vẻ mặt có gắng duy trì vẻ bình tĩnh, Tiết Tiết vẫn nhìn thấy chút thay đổi nhỏ này.

Hóa ra đây chính là biểu hiện của xử nam sao?

Tiết Tiết đột nhiên cảm thấy lo lắng trong lòng.

“Cô...buông ra...”

“Vậy anh không được gọi bảo vệ tới.” Tiết Tiết nhìn cặp mắt đen sau của Giang Bình Dương qua tròng kính, nghiêm túc nói. “Tôi tới là có chuyện muốn nói với anh, anh mà kêu bảo vệ lên nhất định sẽ hối hận.”

Nghe vậy, Giang Bình Dương lóe lên tia cảnh giác.

Tiết Tiết biết hắn không tin mình, nhưng điều đó không thành vấn đề.

“Tôi sẽ không làm mất nhiều thời gian của anh, cho tôi nửa giờ, tôi sẽ đem toàn bộ mục đích tới đây nói rõ ràng.” Dưới ánh mắt áp bức của Giang Bình Dương, Tiết Tiết không nửa điểm lùi bước, mà nói từng câu từng chữ rõ ràng. “Tin tưởng tôi, anh sẽ không hối hận.”

Giang Bình Dương lặng lẽ nhìn cô.

Nữ nhân trước mặt có khuôn mặt rất trẻ trung và xinh đẹp, làn da mịn màng bóng loáng, lỗ chân lông gần như không nhìn thấy, chẳng qua đối với Giang Bình Dương mà nói nữ nhân hấp dẫn nhất không chỉ vẻ bề ngoài, cô chỉ nói vài câu rất rõ ràng, ung dung không vội vã.

Đó là một kiểu tự tin khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Đúng mực, thần thái phấn chấn.

Giang Bình Dương, người đã quen với việc ở trong phòng thí nghiệm, đánh giá cao tính cách như vậy, cho nên thân thể đã ý thức đưa ra phản ứng .

“Cảm ơn.”

Khoảnh khắc nam nhân gật đầu, nụ cười nở rộ trên khuôn mặt Tiết Tiết còn chói mắt hơn cả ánh mặt trời ngoài cửa sổ.

“Cô nói cô là… Tiết Mật?”

“Đúng.”

“Ba cô là Tiết Vạn Quý?”

“Đúng.”

Tiết Tiết có chút lo sợ bất an khi đối diện với ánh mắt hắn, không thấy rõ cảm xúc trên mặt Giang Bình Dương là như thế nào.

Cô cảm thấy bước đi này của mình quá vội vàng, vốn chỉ muốn nói cho Giang Bình Dương biết trong tay mình có một khoản tiền có thế dùng lãi suất thấp để giúp công ty họ vượt qua cửa ải khó khăn, nhưng không nghĩ tới Giang Bình Dương lại hỏi đến bối cảnh của cô.

Tiết Tiết cảm thấy phản ứng này là chuyện thường tình, dù sao trên trời làm gì có miếng bánh lớn rơi xuống không công nào chứ? Tóm lại cẩn thận chút cũng tốt.

Điều cô lo lắng chính là thân phận của cô khiến Giang Bình Dương cảnh giác.

Mặc dù trong trí nhớ của Tiết Mật, từ sau khi Đinh Nhu dẫn Giang An Dương gả cho Tiết Vạn Quý, cùng chồng trước Giang Hoài Đức và con trai lớn Giang Bình Dương hầu như không có liên lạc lại, giống như cô chỉ có đứa con là Giang An Dương.

Nhưng cô không thể chạm vào tâm trí của Giang Bình Dương.

“Nếu như cô không nói rõ ràng, tôi làm thế nào để tin cô?” Nhìn Tiết Tiết chần chờ, thanh âm Giang Bình Dương nhàn nhạt. “Hơn nữa đây không phải con số nhỏ, đem tiền không có cánh nào xác nhân nguồn vốn của công ty nếu xảy ra vấn đề chẳng phải sẽ biến thành tôi hại mọi người sao?”

Những lời này khiến Tiết Tiết đưa ra quyết định.

Dù sao mục tiêu của cô là Giang Bình Dương, hắn sớm muộn gì cũng biết thân phận cô, sớm hơn hay muộn hơn một chút cũng không có gì khác biệt.

Con người kiêng kỵ che giấu, đặc biệt là những điều có liên quan chặt chẽ đến nhau.

Ôm tâm tính như vậy, Tiết Tiết mở miệng thẳng thắn với Giang Bình Dương.

Trong lòng tồn tại một chút may mắn cũng không thể phát sinh, từ phản ứng của Giang Bình Dương, Tiết Tiết tin tưởng hắn khẳng định biết Tiết Vạn Quý chính là đối tượng mà Đinh Nhu tái giá, mà cô là con gái duy nhất của Tiết Vạn Quý, sẽ bị dùng thái độ gì để đối đãi, Tiết Tiết trong lòng cũng không chắc.

Cô hiếm khi có một cảm xúc bất an, bởi vì quyền chủ động không nằm trong tay cô.

Thời gian trôi qua từng phút một.

Sự im lặng như giày vò người ta.

Tiết Tiết quyết định mở miệng đánh vỡ bầu không khí yên lặng.

“Tôi…”

“Là Đinh Nhu bảo cô tới sao?"

Tiết Tiết ngẩn ra.

Giang Bình Dương ngước mắt lên nhìn cô.

Mặc dù giọng nói của nam nhân thẳng thắn như là hỏi một vấn đề không thể bình thường hơn, Tiết Tiết vẫn cảm nhận được một cảm xúc khẩn trương từ hai tay hắn nắm chặt cùng hàng lông mày hơi khép lại.

Dù hắn cố gắng che giấu.

“Cái này…”

Tiết Tiết cảm thấy rất khó khăn.

Cô biết câu trả lời mà Giang Bình Dương muốn nghe.

Vấn đề là sự lừa dối thiện chí và sự thật có một sự khác biệt lớn, Tiết Tiết không cảm thấy mình bình tĩnh.

Vì vậy, sau khi tính toán, cô thành thật trả lời.

“Không phải.” Lông mi Tiết Tiết run rẩy. “Không phải dì Đinh bảo tôi tới, là tôi tự tới.”