Xuyên Nhanh: Sau Khi Ngủ Với Vai Ác

Chương 156: Con trai mẹ kế

Trên thực tế, ngay cả việc Giang Bình Dương đang làm gì trong nước hay ngoài nước, Đinh Nhu cũng không biết.

Đây cũng là điều mà Tiết Tiết đến Tiết Mật cũng không hiểu được, lòng người đều thiên vị, không thể san bằng một bát nước, huống chi Giang An Dương từ nhỏ đã sống với Đinh Nhu, Đinh Nhu đối xử tốt với hắn cũng không có gì lạ.

Tuy nhiên, nếu Đinh Nhu đối với Giang An Dương là người mẹ dịu dàng nhất thiên hạ, vậy thì Đinh Nhu đối với Giang Bình Dương mà nói chính là người mẹ lạnh lùng và thất trách nhất trên thế giới.

Đãi ngộ khác biệt, nhưng đãi ngộ khác biết như này cũng ít thấy, huống chi đứa nhỏ quanh năm không ở cùng mẹ cũng không thân cận ít nhiều cũng sẽ ôm tâm lý xấu hổ, nhưng Đinh Nhu đối với Giang Bình Dương lại hoàn toàn không có ý này.

Trong trí nhớ Tiết Mật, lần xuất hiện cái tên Giang Bình Dương là hơn nửa năm trước cách sinh nhật Đinh Nhu chưa đầy hai tuần, Tiết Vạn Quý nhắc tới trong lúc dùng cơm.

“Đại thọ năm mươi tuổi, sao không đem Bình Dương về? ”

Bầu không khí vốn hòa thuận vì câu nói của Tiết Vạn Quý mà xuất hiện vài phần lúng túng.

Nụ cười trên mặt Đinh Nhu nhạt đi.

“Không cần, em đã gọi điện cho nó rồi, nó bảo gần đây công việc bận rộn, nên không về.”

“Ai, như vậy sao, được rồi.”

Đinh Nhu không nói hai câu đã đem chuyện này cho qua, khi đó Tiết Mật cũng không cảm thấy có cái gì.

Tuy nhiên, khi đó Giang Bình Dương hẳn là đã sớm trở về nước làm việc tại công ty mới nhậm chức mới đúng, Đinh Nhu trả lời như vậy cũng không phải cố ý, còn không phải đối với Giang Bình Dương không hề quan tâm.

Rõ ràng hai đứa trẻ đều được sinh ra từ bụng của cô, nhưng đãi ngộ lại rất khác nhau.

Nghe được câu trả lời của Tiết Tiết, ánh sáng trong mắt nam nhân liền ảm đạm xuống.

Môi hắn giật giật, thanh âm rất nhẹ, nhưng Tiết Tiết vẫn nghe được.

Giang Bình Dương nói “Quả nhiên như vậy”.

Xem ra hắn cũng biết mình không hề được Đinh Nhu thích.

“Thật ra thì, dì Đinh…”

“Cô không cần thay bà giải thích.” Giang Bình Dương cắt đứt lời Tiết Tiết. “Tôi biết rõ bà ấy là người như nào, cho tới nay, bà ấy luôn là người như vậy.”

Tiết Tiết từ giọng điệu của nam nhân nghe được chút mỉa mai, người trong cuộc nói như vậy, cô cũng chỉ có thể im lặng.

Giữa hai người nhất thời không nói lời nào.

“Cô nói cô có thể đầu tư?”

“À… ừ.”

“Số tiền kia là của cô?”

“Đúng, của tôi.” Tiết Tiết lên tinh thần. “Ba mẹ tôi lúc trước cho tôi tấm thẻ, ngoài phần chi tiêu hằng ngày ra thì phần còn lại sẽ được tự do sử dụng khi tôi trưởng thành.”

“Như vậy sao.” Giang Bình Dương dùng ngón tay xoa mép cốc, rõ ràng là đang suy nghĩ. “Ba cô có biết không?”

“Trước mắt là không biết, nhưng sau tôi sẽ nói với ông ấy.” Tiết Tiết biết Giang Bình Dương đang lo lắng cái gì. “Anh yên tâm, ba tôi là người rất tốt, ông sẽ ủng hộ quyết định của tôi.”

“Vậy sao?”

“Ừm.” Tiết Tiết giơ ba ngón tay lên. “Nếu như anh không yên tâm, tôi có thể thề.”

“Ha.”

Từ khi gặp mặt đến khi nói chuyện, đây là lần đầu tiên Tiết Tiết thấy Giang Bình Dương cười.

Ngoài dự liệu.

Thật ra thì Giang Bình Dương vẫn là một người trẻ tuổi dưới ba mươi tuổi, không biết là do cá tính hay là do nghề nghiệp, hắn cho người ta một ấn tượng tương đối cứng nhắc, giống như một học giả nghiêm túc đứng đắn, đặc biệt là khi không cười, khuôn mặt anh tuấn trong đặc biệt cứng ngắc.

Giống như pho tượng vậy.

Nhưng sau khi cười, Tiết Tiết phát hiện ra, trên má Giang Bình Dương có hai má lúm đồng tiền nhàn nhạt, biểu tình trên mặt hắn nhu hòa, khiến anh trông đáng yêu hơn nhiều.

Giang Bình Dương đương nhiên không biết Tiết Tiết đang đánh giá ngoại hình của mình trong lòng, nhưng điều này không ngăn cản anh có hảo cảm với Tiết Tiết.

Đối với một nam nhân quanh năm trong phòng thí nghiệm với các công thức phức tạp và những dữ liệu khó hiểu mà nói lại là một loại trải nghiệm đặc biệt.

Đặc biệt, nữ nhân trước mặt anh là lần đầu tiên anh chính thức gặp mặt mà thôi.

Luôn biết rằng đối tượng mẹ tái hôn có cô con gái, nhưng nó chỉ giới hạn như vậy.

Giang Đinh Nhu biết rõ Đinh Nhu không muốn mình làm phiền cuộc sống mới của bà, cho nên các thành viên trong gia đình mới, Đinh Nhu chưa từng giới thiệu cho Giang Bình Dương biết, đương nhiên Giang Bình Dương cũng chưa từng gặp mặt.

Nhưng sức hấp dẫn giữa nam và nữ đôi khi rất tuyệt vời, sống chung với nhau lâu như vậy cũng sinh ra hảo cảm, thời điểm cọ xát nhau hay nhìn nhau đều tạo ra tia lửa.

“Tôi nên gọi cô như thế nào?” Sau khoảng thời gian im lặng, Giang Bình Dương tìm đề tài mới. “Tiết Mật?”

“Tiết Tiết.”

Chỉ dựa vào vấn đề này, đã đủ để Tiết Tiết cho Giang Bình Dương điểm tối đa.

Nam nhân so với trong tưởng tượng của cô cũng càng thân thiết.

“Tiết Tiết…”

Giang Bình Dương đem hai từ vừa kéo dài vừa chậm lại, âm cuối hơn nâng lên. dùng phương pháp độc đáo cắn chữ của mình đọc ra, giống như tỉ mỉ ngậm ở đầu lưỡi mà thưởng, không hiểu sao Tiết Tiết có loại cảm giác tê dại và máu sôi trào.

“Rất dễ nghe.”

“Đúng không.” Tiết Tiết chớp mắt. “Chỉ có người thân nhất mới có thể gọi nha.”

“Thật sao?” Nhìn bộ dạng đáng yêu của nữ nhân trước mắt, ma xui quỷ khiến làm Giang Bình Dương hỏi một câu. “An Dương cũng kêu cô như vậy sao?”

Bầu không khí trì trệ trong giây lát.

“Không có.” Tiết Tiết phản ứng nhanh chóng. “Anh ấy cũng giống như ba, gọi tôi là Mật Mật.”

Lại nói tiếp, Tiết Mật thích Giang An Dương như vậy, thật ra thì cùng Giang An Dương không thoát được quan hệ.

Như có như không mập mờ, chi tiết đặc biệt nhỏ… Cho dù Giang An Dương đối với người nào cũng dịu dàng, nhưng từ trong trí nhớ Tiết Tiết biết được Giang An Dương đối xử với Tiết Mật khác với những cô gái khác, cùng với sự khác biệt đó dần dần làm Tiết Tiết mê muội.

Đây cũng là điều khiến Tiết Tiết cảm thấy rất thú vị.

Giang An Dương đến tột cùng sớm đã có mưu đồ với Tiết Mật? Hay là hắn cũng không phát hiện ra mình có thái độ đặc biệt với Tiết Mật? Trước đây đáng hận, sau này đáng buồn, nhưng những thứ này tất cả đều không còn quan trọng.

Nhìn vẻ mặt Giang Bình Dương đăm chiêu suy nghĩ, Tiết Tiết hơi mỉm cười.

“Còn vấn đề gì sao?”