Hiện tại, lại xuất hiện một Liêm Pha, ngay cả Tam lão vương thất liên thủ, cũng khó có thể địch nổi, nhân kiệt cỡ này, sao có thể liên tiếp xuất hiện ở Lý gia phủ Bắc Xuyên?
Trong lòng hắn, có cảm giác nguy cơ rất nồng đậm.
Lỡ như tương lai vương triều Đại Võ bị Lý gia thay thế, hắn không có chút nắm chắc, có thể ngăn cản Lý gia nắm giữ một quốc gia!
Cho nên, ở trong triều, hắn cực lực khuyên bảo Nhân Vương Đại Viêm, tăng cường tiến công Đại Võ, nhất thiết không thể để Lý gia thay thế Dương gia.
Thậm chí tự mình động thân, mang theo mười vạn quân Định Quốc xuống phía nam.
Nhưng bị Hoa Hùng lãnh binh ngăn cản, không thể tiến thêm, thậm chí ngay cả cường giả Đại Tông Sư cũng đã ngã xuống một vị, bị Hoa Hùng một đao chém ngang!
“Chư vị đừng nói nữa! Phủ Bắc Xuyên không phải hạng dễ dàng, không được làm bừa.”
Tầm mắt Nghiêm Diêm quét về phía chủ tướng có mặt, lạnh giọng phân phó, lời nói như chém đinh chặt sắt, không hề có đường thương lượng.
Hắn cũng không thông báo tin tức Tam lão vương thất bại trận cho mọi người biết, dù sao tin tức này, nếu như lan truyền đi ra ngoài, chắc chắn dẫn đến sĩ khí đại quân biến động.
“Tướng quân!”
Chư tướng lo lắng một lúc, nhưng quân lệnh như núi, chỉ có thở dài một tiếng, ôm quyền lĩnh mệnh.
“Mặt khác, chiến sự phủ Bắc Xuyên, nghiêm cấm thảo luận! Người vi phạm phạt nặng!”
Nghiêm Diêm mắt hổ uy nghiêm, khí thế cảnh giới Đại Tông Sư hiện rõ không bỏ sót.
...
Lịch Đại Võ ngày một tháng một, năm 540, từ cựu nghênh tân.
Nhưng trên dưới vương triều Đại Võ, lại không đón mừng mấy, ngay cả phủ Kinh Triệu Vương thành, cũng ít nơi giăng đèn kết hoa, khắp nơi có thể thấy được, từng bách tính bước chân vội vàng, sắc mặt trầm trọng.
Bọn họ làm con dân Vương thành, vẫn luôn tự hào, nhưng hiện giờ, vương triều Đại Võ thế nhỏ, không còn phong quang ngày xưa nữa.
Mà ở phủ Bắc Xuyên thành Vĩnh An, không khí lại hoàn toàn khác biệt với Vương thành.
Tiếng pháo vang lên khắp nơi, nhà nhà dán câu đối hai bên cửa, mấy đứa trẻ tung tănh chơi đùa, ý vui mừng, không cần nói cũng biết.
Ngay cả mấy người lớn, cũng là mặt mang nụ cười, hoặc đang chuẩn bị cơm canh, hoặc đang đốt pháo, hoặc đang tế tổ.
Lý Bắc Thần đứng trên tường thành phía nam thành Vĩnh An, từng đợt gió mát thổi qua, thổi loạn mái tóc đen của hắn, sắc mặt có chút cảm thán, lẳng lặng nhìn thấy toàn thành hân hoan.
Lúc này hắn có chút hiểu được, cái gì gọi là quốc thái dân an!
Trước đó, tuy rằng hắn rõ ràng, con đường tương lai của hắn, tất nhiên là thành lập quốc gia một phương, dẫn dắt quần hùng Hoa Hạ, sừng sững trong thế giới mênh mông này, không ngừng trở nên mạnh mẽ!
Nhưng lại không hiểu rõ, vì sao cần trở nên mạnh mẽ!?!
Hiện giờ, nhìn thấy dân chúng toàn thành vui vẻ hớn hở, nhân tộc an cư, hắn có chút cảm ngộ, có chút hiểu rõ, nếu hắn đã là nhân tộc, thì phải làm cho nhân tộc an cư lạc nghiệp, muôn đời thái bình!
Nếu đã mang vô số nhân kiệt Hoa Hạ quay về dương gian, thì phải làm cho cái tên nhân kiệt Hoa Hạ, lan truyền trong chư thiên, kinh sợ vạn tộc!
Giờ phút này, đột nhiên hắn nhớ tới một câu: “Nguyện sinh linh thiên hạ, người người như rồng!”
Người người như rồng!
Nhẹ nhàng lắc đầu, khóe miệng Lý Bắc Thần mang theo một tia cười nhạt, một tia kiên định, một tia cố chấp.
“Người người như rồng...”
Nhàn nhạt thì thầm quanh quẩn hư không.
Ở phía sau hắn, Chu Thái thẳng tắp sừng sững, sắc mặt thờ ơ, hai mắt như điện, nhìn quét tám hướng.
Lúc này nghe thấy Lý Bắc Thần lẩm bẩm, trong mắt đột nhiên bùng phát ánh sáng tận trời!
“Ha ha, Ấu Bình, đi, về phủ!”
Tiếng cười to vang lên, đầu óc Lý Bắc Thần rõ ràng hơn bao giờ hết, chân nguyên trong cơ thể xao động, xung phong hướng về trở ngại của Thần Phủ ngũ trọng!
Ầm!
Chỉ có Lý Bắc Thần nghe thấy rõ ràng, trong cơ thể có tiếng nổ, chân nguyên mênh mông cuồn cuộn, tấm chắn của Thần Phủ ngũ trọng chốc lát đã bị hủy, linh khí cuồn cuộn bị hắn hút vào, chuyển hóa thành chân nguyên màu vàng cực kì tinh khiết.
Lý Bắc Thần không để ý, thuận theo tự nhiên, cùng hai người Chu Thái, đi đến Lý phủ.
Chờ đến lúc đi tới Lý phủ, hắn đã đứng cảnh giới Thần Phủ ngũ trọng đỉnh phong, bất cứ lúc nào đều có có thể, đột phá Thần Phủ lục trọng!
“Chủ công, Thích tướng quân truyền đến tình báo, quận Vân Ấp đã bị thu phục!”
Trần Cung đi tới, hành lễ với Lý Bắc Thần vừa mới tiến vào sảnh chính bẩm báo.
“Được! Truyền lệnh Thích Kế Quang, bắt đầu công phạt phủ Tây Ninh, truyền lệnh Lý Thuần Phong, Tôn Dược Vương, để bọn họ đi trước trợ trận, truyền lệnh Chương Hàm, Hàn Cầm Hổ, tiêu diệt đại quân Hắc Liên Giáo ở quận Bình Sơn, quận Kiếm Sơn, mở thông phủ Nam Lâm và phủ Hội Trung!”
Lý Bắc Thần gật đầu, trực tiếp truyền lệnh.
Những điều này trước đó hắn đã sớm thương lượng thỏa đáng với Trần Cung.
Đại quân Hàn Cầm Hổ tuy rằng mạnh mẽ, nhưng nhược điểm cũng vô cùng rõ ràng, không có hậu cần cung ứng, một khi chặt đứt tiếp viện, hậu quả không thể tưởng tượng.
Tuy có chuẩn bị ở sau, nhưng tiếp viện bình thường, vẫn cần mở thông hai khu vực!
Cho nên, Man tộc hiện giờ ngược lại không vội vàng tiêu diệt, giữ lại uy hϊếp Dương Thiên, mới là thượng sách.