Hai người còn lại tái người, chân nguyên màu vàng xao động, hai luồng ánh kiếm to lớn đánh thẳng vào sau lưng Liêm Pha!
Liêm Pha không quan tâm, sắc mặt lạnh như băng, thân thể to lớn như thần thụ, ánh đao rực rỡ, một đao chém bay lão giả bên trái mà sắc mặt thay đổi nhanh hơn mười trượng, đẫm máu cả bầu trời.
Cùng lúc đó, sau lưng hai luồng ánh kiếm đánh úp lại, trên lưng hắn, từng miếng chi diệp màu lục lập tức hiện lên, tỏa ra màu đồng thau nhàn nhạt, giống như tường đồng vách sắt, không thể phá hủy!
Một tiếng ầm, hai luồng ánh kiếm to lớn, cực kì mạnh mẽ, ở chính giữa lưng hắn, nhưng lại giống như đánh trúng da, khiến cho Liêm Pha ở trên hư không rơi xuống mấy trượng, sau đó lông tóc vô thương, vững vàng sừng sững.
“Phòng ngự thật mạnh mẽ!”
Hai Đại Tông Sư khϊếp sợ, thân thể vừa động, hóa thành từng luồng tàn ảnh, nháy mắt đứng ở bên cạnh lão giả bên trái thân thể bị trọng thương, nghiêm túc chờ đợi.
Bọn họ không ngờ, kẻ địch lại mạnh mẽ như vậy!
Ba người bọn họ liên thủ, căn bản không phải đối thủ!
Thực lực cỡ này, đã không phải Đại Tông Sư tam trọng bình thường!
“Không thể địch lại được, đi!”
Lão giả bên trái lau khóe miệng máu tươi, sắc mặt cực kì khó coi, nhìn Liêm Pha thật lâu, xoay người bước đi.
Tuy rằng hai người còn lại không cam lòng, nhưng cũng không có ý kiến, tuy chỉ giao thủ có mấy chiêu, nhưng áp lực Liêm Pha cho bọn họ quá lớn!
Tốc độ của ba người nhanh đến cực hạn, trong lúc xoay người, đã hóa thành ba vệt sáng nháy mắt đi xa.
Giống như ba vệt sáng, nháy mắt đi vài dặm!
Liêm Pha nhíu mày, cũng không nhúc nhích, hắn lẳng lặng nhìn ba người đi xa, không ngăn cản.
Tuy hắn có lòng trực tiếp chém gϊếŧ ba người, nhưng hắn thiện phòng ngự, tốc độ cũng yếu, không bằng ba người.
Ba người một lòng chạy trốn, tốc độ cực nhanh, đã vượt qua tốc độ cực hạn của hắn!
Trở xuống tường thành thành Dương Tân, Liêm Pha nhìn quét chiến đấu bên trong thành, khắp nơi đều là tiếng hô gϊếŧ, từng binh sĩ quân Vô Định nảy sinh sự không cam lòng, tuyệt vọng hét lớn!
Cả người bọn họ máu tươi, liều mạng chém gϊếŧ!
Nhưng không có tác dụng!
Bị trường đao chém vỡ, bị trường thương xuyên qua, bị giáo ám sát!
Từng cổ thi thể tàn phá, nằm khắp nơi trên mặt đất, huyết sát quấn quanh, hai mắt tràn ngập không cam lòng!
Vô số binh sĩ quân Vĩnh An sắc mặt lạnh như băng, sát khí xông lên trời, ánh đao lóe ra, chém bay từng binh sĩ quân Vô Định!
Khắp nơi đều là tàn thi, nơi nơi đều là máu thịt, dòng máu hội tụ thành sông, đại chiến đã tiến vào giai đoạn kết thúc.
“Giáp sĩ Đại Triệu, thu quân!”
Nhẹ nhàng phất tay, Liêm Pha ra lệnh cho hai ngàn giáp sĩ Đại Triệu vẫn chưa từng ra tay cách đó không xa.
Sát khí xông thiên lập tức hiện lên, ánh đao rực rỡ, rét lạnh toàn thành, làm cho binh sĩ quân Vô Định còn sót lại rơi vào sợ hãi và tuyệt vọng!
Một lát sau, tám vạn quân Vô Định toàn bộ bị diệt!
...
“Tướng quân! Tám vạn quân Vô Định tập kích phủ Bắc Xuyên bị toàn bộ diệt, Liêm Pha đáng chết đó!”
Phủ thành phủ Tế Bắc, trong phủ thành chủ thành Tế Bắc, sắc mặt Nghiêm Diêm nghiêm túc, ngồi trên chủ vị, phía dưới bảy tám tướng lĩnh phân chia ngồi ở cánh trái phải.
Lúc này, một tướng lĩnh đứng lên, trong mắt lửa giận vô tận, khuôn mặt thô kệch tỏa ra sát khí khiến cho người ta sợ hãi.
Không chỉ hắn, lúc này trong sân mỗi một tướng lĩnh, trong mắt đều giống như sắp phun ra lửa, hận không thể lập tức lãnh binh, san bằng phủ Bắc Xuyên!
“Tướng quân! Mạt tướng chờ lệnh, chỉ huy đại quân, san thành Dương Tân thành đất bằng!”
Một tướng lĩnh khác, bỗng nhiên đứng lên, sau khi ôm quyền thi lễ, lớn tiếng nói.
Phía trên trán của hắn, cũng có từng đường gân xanh nổi lên, mái tóc đen tung bay, hiển nhiên đang khống chế lửa giận tận trời trong lòng kia!
“Tướng quân! Mạt tướng chờ lệnh!...”
Bảy tám tướng lĩnh, người sau nối tiếp người trước, đều đứng lên, ôm quyền xin đi gϊếŧ giặc.
Duy nhất một tướng lĩnh phía bên phải, mang theo khí chất nho nhã ngồi ngay ngắn bất động, sắc mặt không hề bận tâm.
Nghiêm Diêm trầm mặc, chân mày nhíu chặt, cũng không mở miệng.
Chúng tướng lo lắng, nhưng cũng không có cách nào, đều đưa ánh mắt nhìn về phía tướng lĩnh nho nhã kia, kêu lên: “Hầu gia, ngươi nói chuyện đi.”
Tướng lĩnh nho nhã nhẹ nhàng lắc đầu, tuổi tác ước chừng bốn mươi tuổi, cực kỳ trầm ổn.
Chính là chủ nhân của Định Quốc Hầu phủ của vương triều Đại Viêm, Định Quốc Hầu được trên dưới Đại Viêm cực kỳ kính trọng!
“Hầu gia, với ý kiến của ngươi, phải làm thế nào?”
Lúc này, Nghiêm Diêm đột nhiên mở miệng, ánh mắt sáng quắc, nhìn về phía Định Quốc Hầu, Liêu Trường Nguyên!
Chúng tướng lập tức im lặng, đều tràn ngập chờ mong nhìn về phía Định Quốc Hầu.
“Nghiêm huynh trong lòng đã có đáp án, cần gì Liêu mỗ nhiều lời?”
Liêu Trường Nguyên thở dài, đội hình phái đi phủ Bắc Xuyên lần này, chư tướng trong sảnh chính không rõ lắm, nhưng hắn lại biết tường tận.
Tam lão vương thất!
Cường giả Đại Tông Sư nhị trọng!
Ba người liên thủ, có thể chống lại Đại Tông Sư tam trọng!
Đây là một trong nội tình của Nghiêm gia, vương thất vương triều Đại Viêm!
Nhưng vẫn không địch lại Liêm Pha của phủ Bắc Xuyên!
Làm cho hắn cảm thấy chấn động sâu sắc.
Lý gia phủ Bắc Xuyên, thật sự mạnh mẽ như vậy?
Thích Kế Quang, Hàn Cầm Hổ, Chương Hàm, Hoa Hùng, trong tay vị nào, cũng có ghi chép đích thân gϊếŧ chết Đại Tông Sư!