Trong ba người, lão giả đứng bên trái lên tiếng, hắn mặc trường bào màu đen, gương mặt lạnh lùng lại uy nghiêm, lạnh lùng nói.
Hai người còn lại đều không lên tiếng, khép hờ hai mắt, nhưng thỉnh thoảng lại tỏa ra thần mang khiến người ta rét lạnh, khϊếp sợ.
Trần Đồ gật đầu, khẽ nói: “Xuất phát!”
……
Trong thành Dương Tân, Liêm Pha ngồi trong phủ thành chủ, sắc mặt nghiêm túc, nhìn tình báo truyền đến.
Phương hướng quan tâm chủ ý chính là chiến sự phủ Tế Bắc.
Hoa Hùng dẫn mười lăm vạn binh sang Liên Hà, đại chiến ba trận với quân Đại Viêm, tuy toàn thắng nhưng thương vong bên mình cũng không ít.
Chủ soái quân Đại Viêm trấn giữ phủ Tế Bắc - Nghiêm Diêm không phải loại dễ sống chung.
Tuy Hoa Hùng có Lâm Chính Hà tham mưu, bản thân dũng mãnh, tinh nhuệ Tây Lương dưới trướng hùng mạnh, nhưng sau ba trận đại chiến, bây giờ cũng chỉ có thể đứng song song với đại quân Nghiêm Diêm ở quận Bình Hòa.
Liêm Pha hơi cau mày, tay trái nhẹ nhàng gõ bàn, tranh đoạt phủ Tế Bắc không có gì bất ngờ, chỉ dựa vào quân đội trong tay Hoa Hùng thì khó phá cục được.
Dù sao thì quân Đại Viêm vẫn có hơn bảy mươi vạn quân ở phủ Tế Bắc!
Mà dưới trướng Hòa Hùng chỉ có mười tám vạn binh sĩ!
Đây còn là vì có binh mới liên tục gia nhập.
Nếu không có thể có mười một vạn, mười hai vạn là may rồi.
Liêm Pha lắc đầu đặt tình báo trong tay xuống, lại suy nghĩ về phòng thủ phủ Bắc Xuyên.
Phủ Bắc Xuyên là nền tảng Lý phủ, không thể có tổn hại gì.
Vẫn may không có kinh nghiệm chiến loạn lại có Trần Cung chủ trì chính vụ, chặt cây rừng, gϊếŧ hung thú, san bằng đất đai, khai khẩn số lượng lớn đồng ruộng phì nhiêu.
Lại có Lý Thuần Phong điều chỉnh phong thủy, khơi dậy địa mạch, đào thông kênh nước, tập hợp linh khí.
Còn có Tôn Tư Mạc thay đổi ngũ cốc, sản lượng tăng vọt.
Thoáng chốc, các vùng phủ Bắc Xuyên thay đổi nhiều, nơi nào cũng có ruộng nương phì nhiêu, nơi nơi đều được mùa.
Lão bách tính vui vẻ rạng rỡ, dù mặt trời thiêu đốt vẫn làm việc chăm chỉ.
Mà Liêm Pha lại mang trên người trọng trách phải bảo vệ an nguy của phủ Bắc Xuyên!
Đây là căn cứ hậu cần, cung cấp lương thảo cho đại quân, được ưu tiên nhiều nhất!
Trước giờ hắn cũng không buông lỏng.
Phân bố vô số Ám Vệ ở Liên Hà, Tuần Sơn, dãy núi Xuyên Nham, giám sát chặt chẽ.
Vù!
Đột nhiên một trận gió thổi sang, thổi tóc ở thái dương Liêm Pha rơi xuống, khiến mắt hắn hơi nheo lại.
Một bóng người mặc choàng đen xuất hiện cực kỳ bất ngờ.
“Tả chỉ huy sứ Ám Vệ Khúc Huyễn, bái kiến Liêm tướng quân!”
Người đến ôm quyền trịnh trọng hành lễ!
“Chuyện gì?”
Sắc mặt Liêm Pha chợt trở nên nghiêm túc, hắn rõ, không phải chuyện cực kỳ quan trọng, tuyệt không thể do Chỉ huy sứ Ám Vệ đến gặp hắn được!
Chức vị cụ thể của Ám Vệ thì hắn không rõ, nhưng lại biết, chỉ huy sứ là phụ tá đắc lực của Dự Nhượng, địa vị chỉ dưới Dự Nhượng!
Phủ Bắc Xuyên bây giờ lại có chuyện, đến mức chỉ huy sứ ra tay?
“Ba tiếng trước tám vạn tinh nhuệ quân Vô Định đã sang Liên Hà, bây giờ đang tiến về phía thành Dương Tân, năm tiếng sau có thể đến.”
Sắc mặt Khúc Hoan lạnh lùng, nghiêm túc nói.
“Tám vạn tinh nhuệ?”
Sắc mặt Liêm Pha chợt trở nên nghiêm trọng, quân Vô Định là tinh nhuệ trong tinh nhuệ của vương triều Đại Viêm, mỗi binh sĩ, thấp nhất là Thể Phách thất trọng, là quân Vương Bài Đại Võ.
Đương nhiên vẫn kém hơn quân Vĩnh An dưới trướng hắn một bậc.
Tuy chỉ trải qua một trận chiến sự, nhưng đã có thể tu hành pháp “chiến binh Kinh Mộc”, nhưng không đủ sát khí, tu hành chậm chạp.
Nhưng đến bây giờ cũng có một phần ba binh sĩ đột phá đến Thể Phách bát trọng!
Thực lực hùng mạnh!
“Tại hạ cáo từ!”
Sau khi Khúc Huyễn ôm quyền, cơ thể chợt trở nên mơ hồ, sau đó biến mất không tăm hơi.
Người của Ám Vệ đều đã được Dự Nhượng truyền thụ phiên bản đơn giản của “Vô Tướng Ma Điển”, sau khi tu hành bộ Ma điển này, ẩn nấp vô hình, đều có hiệu quả cực kỳ tốt với việc thám thính tình báo, thích sát, giám sát.
Đương nhiên, tu hành bản đơn giản của “Vô Tướng Ma Điển” cũng không đơn giản, phải được Dự Nhượng ban cho một sợi “chân nguyên Vô Tướng” mới có thể tu hành an toàn.
Liêm Pha không để ý đến Khúc Hoan đã biến mất, sắc mặt hắn nghiêm túc, trong mắt lóe ý lạnh, nứt ra một tia sát ý.
“Tám vạn tinh nhuệ? Khiến thành Dương Tân trở thành nơi mai táng các ngươi đi.”
……
“Tướng quân, Triệu gia truyền tin tức đến, cửa thành Bắc bị bọn họ khống chế, có thể mở cổng thành bất cứ lúc nào!”
Ngoài hai mươi dặm phía bắc thành Dương Tân, một khoảng rừng rậm, tám mươi nghìn quân Vô Định im lặng đứng sừng sững.
Phía trước nhất, có một trinh sát quỳ một gối, cung kính bẩm báo.
Trần Đồ gật đầu, cười lạnh lùng, phòng thủ của thành kiên cố thế nào cũng không ngăn được người bên trong làm phản!
Hiền Sơn Quan như vậy, thành Dương Tân cũng vậy!
“Xuất phát!”
Hắn lớn tiếng ra lệnh.
Tám vạn đại quân bất chợt bắt đầu hành động.
Chỉ trong mười lăm phút, tường thành không cao gì mấy của thành Dương Tân đã xuất hiện trong tầm mắt, bên trên từng có từng bó lửa, trong đêm đen cực kỳ chói mắt.
Dường như ông trời cũng đãng giúp bọn họ, mây đen kéo đến che vầng trăng khuyết, cuối cùng tia ánh trăng cuối cùng cũng biến mất, khó thấy được vật ngoài mười trượng.