Hắc Liên giáo không phải đối thủ của hắn, quân Vân Ấp hầu như đã bị quét sạch, nhiều Đại Tông Sư ngã xuống.
Man tộc co cụm không dám ra khỏi thành, trục xuất hoặc gϊếŧ sạch cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Thế công vương triều Đại Viêm bị chặn lại, khó tiến được một tấc, một khi Lý phủ rút tay khỏi hai chiến trường còn lại, sẽ là thảm họa đối với quân đội Đại Viêm.
Không ai hoài nghi mấy người đi ra từ Lý phủ kia, sẽ là danh tướng tuyệt thế chói lọi như mặt trời!
“Thần đao Ma tướng” Thích Kế Quang!
“Tướng quân Cầm Hổ” Hàn Cầm Hổ!
“Đại tướng mặt lạnh” Chương Hàm!
Ba người họ tung hoành ở cả hai bên chiến trường, đến giờ đã gϊếŧ hơn triệu kẻ địch, chưa thua bất kỳ ai!
Được vô số bách tính, võ giả vương triều Đại Võ cung kính cuồng nhiệt.
“Còn một chuyện muốn chủ công định đoạt.”
Trần Cung hơi do dự, cuối cùng vẫn nói, nhưng sắc mặt hắn hơi lạ.
Thực tế chuyện này liên quan đến bản thân Lý Bắc Thần.
“Ồ? Công Đài, còn chuyện gì?”
Lý Bắc Thần nhướng mày, hơi tò mò, lần đầu hắn thấy biểu hiện thế này của Trần Cung.
Chuyện gì mà khiến Trần Cung do dự nhỉ?
“Chủ công, hôm qua nhận được mật hàm của Tuyết gia phủ Thượng Đông, Tuyết gia có ý quy phục nhưng có một điều kiện…”
Trần Cung lại do dữ lần nữa, không nói tiếp.
Lý Bắc Thần vui vẻ, cực kỳ phấn khởi nói: “Đây là chuyện tốt! Bọn học có yêu cầu gì? Chỉ cần không quá đáng thì có thể duyệt.”
Phủ Thượng Đông cách phủ Lý Xuyên rất xa, bây giờ vốn dĩ hắn vẫn chưa nghĩ đến chuyện nơi đó, nhưng không ngờ Tuyết gia lại chủ động đến?
Ban đầu Tuyết Minh Khê đến Lý phủ gặp hắn, ấn tượng với nữ nhân này khá sâu, bụng dạ thâm sâu, trí tuệ cực cao, có thể gọi là Gia Cát bản nữ.
“Trong thư Tuyết gia nói, phủ Bắc Thân Vương đã bị bọn họ âm thầm khống chế hơn nửa, chỉ cần chủ công cưới Nhị tiểu thư Tuyết gia, Tuyết Minh Khê, phủ Thượng Đông sẽ nằm trong tay!”
Trong mắt Trần Cung thoáng ý cười, nói.
Lý Thuần Phong bên cạnh cũng hơi sững sờ, sau đó khóe môi nhếch lên lộ ra nụ cười, hơi nghiền ngẫm.
“Khụ khụ! Công Đài ngươi nói gì?”
Hai tay Lý Bắc Thần run lên, tách trong tay rời xuống, hai mắt mở to, hơi nghi ngờ không biết mình có nghe nhầm không.
Đây là liên hôn… trong truyền thuyết?
Sắc mặt hắn hơi vi diệu, đời trước từng nghe nói, biết ít nhiều về thủ đoạn này, nào ngờ có một ngày nói lại rơi trên người mình.
Khiến hắn không kịp đề phòng, hơi sững sờ.
Nhưng trầm ngâm một chút, hắn phát hiện, khó trách Hoa Hạ cổ đại luôn thích dựa vào liên hôn để ràng buộc hoặc trao đổi lợi ích, thật sự là, ngoài quan hệ này, lại không có cách nào đảm bảo hơn!
Tuy liên hôn cũng chưa chắc bảo đảm, nhưng vẫn thân mật hơn không có quan hệ gì nhiều.
“Công Đài thấy chuyện này thế nào?”
Hắn không lên tiếng trước, ngược lại còn nhìn Trần Cung, thờ ơ hỏi.
“Chuyện này phải xem ý chủ công, dù từ chối cũng không sao, phủ Thượng Đông có các vị tướng quân, có gì khó thâu tóm?”
Trần Cung nghiêm túc, cực kỳ tự tin.
Lý Bắc Thần gật đầu, không do dự nữa, cười nói: “Đáp lại Tuyết gia, chuyện liên hôn tính sau, dâng hai “Huyền Chân Quả” lên phủ Thượng Đông!”
“Huyền Chân Quả” không có lợi gì quá lớn với hắn, ngoại trừ tặng Thôi gia một quả, vẫn còn thừa năm quả, lấy hai quả đổi lấy phủ Thượng Đông cũng đáng.
Dù sao thì nếu chiếm được năm quận phủ Thượng Đông, tổng cộng có ba mươi bảy thành, như thế có thể triệu hồi bốn nghìn hai trăm binh sĩ nhất lưu!
Sức hấp dẫn không lớn lắm.
Trần Cung ôm quyền nhận lệnh.
Lý Bắc Thần chợt nhớ đến phủ Diên Bình bị Kiều gia, Đoàn gia, Hoan Hỉ giáo chiếm, lại không biết “Huyền Chân Quả” có thể có tác dụng lớn không?
Thế lực ba nhà này, sau lưng Kiều gia và Hoan Hỉ giáo có một Đại Tông Sư, nhưng nghĩ đến “Huyền Chân Quả” quý giá như vậy, cũng cực kỳ ao ước nhỉ?
Không cân nói đến Đoàn gia không có Đại Tông Sư chống lưng.
Một “Huyền Chân Quả” bằng một Đại Tông Sư!
Đối với ba nhà, cũng có thể tình nguyện dùng phủ Diên Bình để đổi nhỉ?
Hắn hơi mỉm cười: “Công Đài, còn một chuyện nữa…”
…
“Nhanh lên! Tốc độ nhanh lên!”
Biên giới phía Bắc phủ Bắc Xuyên, màn đêm thăm thẳm, trăng khuyết treo cao, nhưng trên Liên Hà lại có thuyền nhỏ trôi nhanh, từ phủ Tế Bắc đi về hướng phủ Bắc Xuyên.
Trên thuyền nhỏ, từng binh sĩ Đại Viêm giữ vững tinh thần, lẳng lặng đứng im, không phát ra chút tiếng động.
Tiếng mệnh lệnh trấn áp vang lên từ thuyền đầu tiên, kỳ lạ là tiếng lan ra bốn phía, chỉ truyền đến vô số thuyền nhỏ sau lưng.
Nếu có Đại Tông Sư đứng gần, sẽ kinh ngạc phát hiện, tổng cộng một nghìn thuyền nhỏ như tên sắc phi vùn vụt về bờ đối diện trong đêm tối.
Trên mỗi thuyền nhỏ có năm trăm nghìn người binh sĩ đứng trên đó.
Một nghìn sáu trăm thuyền nhỏ là tám mươi nghìn người!
Không bao lâu, tám mươi vạn binh sĩ đã cập bờ, lập tức có trinh sát tản ra thăm dò chung quanh.
Cả quá trình hành động không phát ra âm thanh gì như một đám Quỷ binh.
Có thể thấy được sự tinh nhuệ!
Rất nhanh sau đó, trinh sát trở về, thấp giọng bẩm báo với tướng lĩnh dẫn đầu: “Tướng quân, tất cả bình thường!”
Phó tướng quân Vô Định, Trần Đồ - tu vi Tông Sư đỉnh phong gật đầu, tầm mắt đặt trên người ba người sau hắn, thái độ cung kính, trưng cầu ý kiến.
Ba người là lão giả nhưng khí thế lại cực kỳ mạnh mẽ!
“Trần tướng quân, ngươi cứ dựa vào kế hoạch mà làm là được, Liêm Pha giao cho ba huynh đệ chúng ta, ngươi có thể yên tâm!”