Tuyệt Sắc Yêu Nghiệt Ngoạn Chuyên Sủng

Quyển 2 - Chương 9: Huyền Dịch ca ca cứu muội

Ánh mắt Tư Không Huyền Dịch rét lạnh đi, nhưng là trên mặt lại không chút biểu hiện gì.

Chuyện như vậy, hắn đã quen, nếu như chỉ như thế mà hắn cảm thấy thương tâm thì trái tim của hắn đã bị nát bét trên dưới trăm lần.

Tuy rằng trên thân không có vũ khí, nhưng Tư Không Huyền Dịch vẫn là chiếm thượng phong, đối phó đám hộ viện này, hắn đã xem như điêu luyện.

Xoay thân một cái, Tư Không Huyền Dịch tránh lợi kiếm đâm tới hắn, sau đó bắt lấy cánh tay người cầm kiếm, dùng chút sức văn một cái, đoạt lấy kiếm của người kia.

Có binh khí trong tay Tư Không Huyền Dịch lại như cá gặp nước, kiếm chiêu sắc bén lưu loát.

Mọi người chỉ cảm thấy ánh kiếm lướt qua, Tư Không Huyền Dịch đã muốn từ trong phạm vi vây đánh của mọi người bay ra.

Một đám hộ vệ ngã xuống đất không đứng dậy nổi.

Trong chớp mắt, một đội hộ viện đều lụn bại.

Tư Không Huyền Dịch đứng ở giữa một đám hộ viện ngã xuống đất, cả người như được phủ một tầng sáng màu vàng, lạnh lùng nhìn Tư Không Minh, môi mỏng khẽ mở:

“Quá yếu.”

Gió thoảng mây trôi phun ra hai chữ, bên trong có khí thế khó tả.

Gân xanh trên trán Tư Không Minh nổi lên, nhìn bọn hộ viện rêи ɾỉ không ngừng trên mặt đất, ánh mắt rét lạnh:

“Một đám phế vật!”

Nói xong, nhìn về phía Tư Không Huyền Dịch:

“A! Hóa ra là bản lĩnh ngày càng lớn.”

Đám hộ viện này là nhóm cao thủ đã được chọn lựa kỹ càng, nhưng là ở trước mặt hắn lại không chịu nổi một chiêu.

Xem ra, võ công của hắn cũng không tệ a.

Tư Không Huyền Dịch thản nhiên liếc nhìn Tư Không Minh một cái, sau đó ném kiếm xuống dưới chân Tư Không Minh, xoay người muốn đi.

“Đứng lại!”

Tư Không Minh lên tiếng ngăn cản.

Tư Không Huyền Dịch dừng bước chân lại, ánh mắt âm u hơn một chút.

“Ha ha, muốn đi ta cũng không ngăn cản ngươi.”

Nói đến đây, Tư Không Minh đổi giọng:

“Nhưng là, trước lúc đi, vẫn là nên nhìn vật này trước đã.”

Tư Không Minh từ trong tay áo lấy ra một cây trâm cài tóc bằng gỗ, đưa tới trước mặt Tư Không Huyền Dịch.

Ngay lúc Tư Không Huyền Dịch nhìn thấy trâm cài, thân mình đột nhiên cứng đờ, sóng ngầm mãnh liệt dao động trong mắt sáng.

Quả nhiên! Là sự thật!

Lão già chết tiệt này, thật sự xuống tay với mẫu thân!

“Ha ha, được rồi, hiện tại vật ngươi cũng đã nhìn, muốn đi thì đi đi.”

Tư Không Minh rất vừa lòng phản ứng của Tư Không Huyền Dịch, cất trâm cài tóc vào trong tay áo, khóe miệng giương lên một chút cười.

“…”

Tư Không Huyền Dịch đứng ở tại chỗ không hề có động tác khác gắt gao nhìn chằm chằm Tư Không Minh.

Ánh mắt lạnh lùng, giống như một lợi kiếm đâm thẳng Tư Không Minh.

Tư Không Minh bị hàn ý trong mắt hắn chấn kinh một chút, nhưng là rất nhanh liền khôi phục lạnh nhạt:

“Như thế nào, muốn thay đổi chủ ý?”

Vừa nhàn nhã nói, vừa xoay người ngồi vào trước án thư của ông, châm chọc nhìn Tư Không Huyền Dịch đang cả người sát khí.

Hừ! Một tên tiểu tử đầu đầy lông, lại đám đấu cùng ông?

Còn non mềm chút!

“Mẫu thân ở đâu?”

Tư Không Huyền Dịch không có trực tiếp trả lời vấn đề của Tư Không Minh.

“Vẫn là trả lời vấn đề của Bản tướng quân trước đi.”

Tư Không Minh nhíu nhíu mày.

Hiện tại người nắm giữ quyền chủ động là ông, cho nên còn chưa tới phiên thằng ranh con này lên mặt!

“Ta muốn biết mẫu thân mạnh khỏe trước hay không đã.”

Tư Không Huyền Dịch kiên trì nói.

“…”

Tư Không Minh nhìn chăm chú Tư Không Huyền Dịch một lúc lâu.

“Khỏe.”

Thằng ranh con này, tính cách quật cường vô cùng, nếu như không cho nó ăn một viên thuốc an thần mà nói, chỉ sợ nó sẽ không thuận theo.

= = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = =

Một chén nước lạnh hắt lên trên mặt Nam Cung Vũ Huyên.

Nam Cung Vũ Huyên chậm rãi chuyển tỉnh, vẻ mê mang trong đôi mắt dần dần biến mất, khôi phục trong suốt.

Chậm rãi ngồi dậy, Nam Cung Vũ Huyên muốn nhìn tình huống chung quanh.

“Ha ha, tỉnh a?”

Thanh âm yêu mỵ ở trên đỉnh đầu Nam Cung Vũ Huyên vang lên.

Nam Cung Vũ Huyên ngẩng đầu, trong mắt to trong suốt hiện lên vẻ không yên cùng sợ hãi:

“Ngươi, ngươi, ngươi là, là, là ai?”

Vừa run rẩy hỏi người xa lạ trước mặt vừa lui về sau.

“Ha ha, Huyên Nhi nhanh như vậy liền không biết ta? Thật sự là thương tâm nha!”

Nữ tử ai oán nhìn Nam Cung Vũ Huyên, nhưng trong giọng nói lại không có chút thương tâm, ngược lại càng như trêu tức.

Nam Cung Vũ Huyên nghe xong lời này, à không, nghe xong thanh âm này, cả thân cứng ngắc, trừng lớn cặp mắt hoảng sợ, nhìn nữ tử yêu mỵ trước mặt này:

“Ngươi, ngươi, ngươi là bá mẫu?”

Lạnh run hỏi.

“Ha ha, bá mẫu? Ta có già như vậy sao? Gọi ta một tiếng tỷ tỷ ta còn muốn nghe, nhưng là tiếng bá mẫu này, hắc, ta không quá thích nha!”

Nữ tử khôi phục thanh âm vốn có của nàng, nghiêng mắt nhìn Nam Cung Vũ Huyên nói.

“Oa ô ô ô… Huyền Dịch ca ca cứu muội! Huyên Nhi sợ! Ô ô ô…”

Nam Cung Vũ Huyên dường như bị nữ tử kia làm cho sợ tới mức hoang mang, oa oa khóc lớn ra tiếng.

“Câm miệng!”

Nữ tử quát lạnh.

“Ô ô ô, oa ô ô ô…”

Nam Cung Vũ Huyên dường như đang cố gắng câm miệng, nhưng là cố như thế nào cũng dừng không được.

Một khuôn mặt nhỏ nhắn bị dọa đến trắng bệch như tờ giấy, cả người run run lợi hại.

“Ngươi…”

Nữ tử dường như rất phản cảm tiếng khóc của Nam Cung Vũ Huyên, giương tay phải lên, ngón trỏ cùng ngón cái của nàng rõ ràng có một ngân châm lóe ánh sáng bạc.

“Tiểu cô nương, đừng khóc, khóc cũng không có tác dụng, con phải kiên cường a.”

Tiếng nói dịu dàng như mang theo một loại ma lực nào đó, không hiểu sao lại khiến cho người ta an tâm.

Nam Cung Vũ Huyên không còn nỉ non nữa, lăng lăng nhìn về phía nơi phát ra thanh âm.

Trong một cái l*иg sắt, một phụ nhân áo trắng đứng thật yên tĩnh, môi đôi mắt trống rỗng đang từ ái nhìn nàng.

Nam Cung Vũ Huyên ngơ ngác mở miệng:

“Bá mẫu?”

Phụ nhân áo trắng nhìn Nam Cung Vũ Huyên đang nước mắt như mưa, trong lòng vừa thương tiếc vừa day dứt cùng xấu hổ.

Đây vốn là chuyện của mẫu tử bọn họ, lại khiến cho tiểu cô nương yếu đuối này lọt vào nguy hiểm, thực không nên a.

“Ừm, con chính là Huyên Nhi đi?”

Lâm Hiểu Nhã dịu dàng nói.

“Dạ!”

Nam Cung Vũ Huyên giống như một tiểu bảo bảo không rành thế sự, lúc này nàng hoàn toàn quên đi nỗi kinh sợ vừa rồi.

“Ha ha, đừng sợ, sẽ không có chuyện gì xảy ra với con đâu.”

Lâm Hiểu Nhã cảm thán trong lòng.

Nữ tử không biết gì về hiểm ác thế gian lại bị kéo vào vũng lầy này, nhưng ngay cả một chút năng lực tự bảo vệ cũng không có.

Nếu thật sự như lời Ngọc Dung nói, Dịch Nhi rất quan tâm đến tiểu nữ hài này, như vậy nàng hẳn là công cụ uy hϊếp hữu dụng nhất với hắn.

Nhưng là, nàng dù sao cũng vô tội, lại bị Dịch Nhi liên lụy vào.

Cho nên, muốn bảo toàn nàng mới đúng a.

“Ha ha, Lâm Hiểu Nhã, ngươi đến tột cùng là tâm địa bồ tát hay là tâm địa bò cạp độc nha? Tình huống hiện nay, ngươi cùng nhi tử bảo bối của ngươi đều là thịt trên thớt, ngay cả bản thân cũng khó bảo toàn, lại còn dám ở chỗ này dõng dạc lừa gạt tiểu hài tử? Ha ha, thực sự quá buồn cười!”

Ngọc Dung cười quyến rũ châm chọc.

“Này! Người quái dị, ta đã biết, bá mẫu lúc trước là do ngươi giả mạo! Ngươi là cái đồ quái dị làm cho người ta buồn nôn!”

Nam Cung Vũ Huyên như là không thích Ngọc Dung châm chọc Lâm Hiểu Nhã như thế, nổi giận.

Từ trên mặt đất đứng lên, dáng vẻ như không sợ hướng về phía Ngọc Dung mắng to.

“Người quái dị?”

Mắt phượng hung ác của Ngọc Dung nhìn Nam Cung Vũ Huyên, chậm rãi đi đến phía nàng, cả người lộ rõ cảm giác âm lãnh.

“Ngươi, ngươi, ngươi đừng, đừng, đừng tới đây.”

Nam Cung Vũ Huyên lạnh run lui về sau, nhưng là chưa lui được vài bước, lưng liền áp đến vách tường.

Không có đường lui!

“Ngươi, ngươi, ngươi nếu là không phải người quái dị mà nói, vì sao muốn giả mạo bá mẫu? Ngươi dùng mặt của bá mẫu, không phải đã nói lên chính bản thân ngươi cũng nhận ra là mình không xinh đẹp như bá mẫu sao?”

Nam Cung Vũ Huyên mang theo tiếng khóc, cố nói lý lẽ với Ngọc Dung đang mang vẻ mặt cực kỳ u ám.

Mắt sắc của Ngọc Dung chợt lóe tia sáng, trong lòng nhảy nhót.

Ha ha, quả nhiên là một con nhóc chưa trải sự đời, đến bây giờ còn cho rằng nàng dịch dung là vì muốn trở nên “xinh đẹp”?

Tuy rằng lời Nam Cung Vũ Huyên nói làm cho nàng rất khó chịu, nhưng Nam Cung Vũ Huyên ngốc lại cực có lợi với kế hoạch của chủ thượng a!

Lâm Hiểu Nhã nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không nhiễm bụi trần của Nam Cung Vũ Huyên, trong lòng thở dài.

Nếu như chỉ mình bà bị bắt, vậy bà có cách khiến cho Tư Không Minh không có cách dùng bà đến uy hϊếp Dịch Nhi.

Nhưng là, nay Nam Cung Vũ Huyên đơn thuần này cũng bị bắt, như vậy…

Haiz! Xem ra một kiếp này, là khó chạy thoát.

“Ngươi đừng tới đây a ——!”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn Ngọc Dung từng bước ép sát, cách nàng còn khoảng hai bước, cũng không biết là bị dọa hay là như thế nào, đột nhiên kêu to lên tiếng.

“Câm miệng!”

Trên mặt Ngọc Dung biến ảo không ngừng quát lên.

Đứa ngu ngốc này, thật sự làm cho người ta hao tâm tổn trí.

Tuy rằng cái ngốc của nó có lợi cho kế hoạch của chủ thượng, nhưng là ngốc đến mức tận cùng như vậy thật sự làm cho nàng hao tâm tổn trí!

Nam Cung Vũ Huyên bị Ngọc Dung hét một tiếng dọa đến hoang mang lo sợ, tuy rằng miệng vẫn duy trì tư thế khóc lớn, nhưng lại không có phát ra một chút tiếng khóc nào.

Chỉ có cặp mắt sáng trong suốt kia là không ngừng tràn ra từng hạt châu có thể biểu đạt được giờ phút này nàng đang nỉ non.

“Ngươi, ngươi, ngươi hung dữ với ta?!”

Sau một lúc, Nam Cung Vũ Huyên mới lấy lại tinh thần, oan ức hét ngược lại Ngọc Dung!

Ngọc Dung sửng sốt, lập tức phản ứng lại.

Có chút buồn cười.

Không hung dữ với nó chẳng lẽ còn phải cung kính với nó sao? Chẳng lẽ còn muốn nhẹ nhàng nói: “Huyên Huyên a, con ngoan ngoãn nghe lời, làm con tin của chúng ta một chút, sau đó ta mua đường cho ngươi ăn.” Sao?

Nàng bị điên sao?!

Nhưng là động tác kế tiếp của Nam Cung Vũ Huyên làm cho Ngọc Dung hoàn toàn tin tưởng suy đoán của bản thân!

Chỉ thấy ý sợ hãi trong mắt Nam Cung Vũ Huyên dần tan đi, một đôi mắt tròn vo còn đong đầy sương mù bị phẫn nộ cùng quyết tuyệt thay thế.

Bước nhanh về trước, đi đến trước người Ngọc Dung:

“Ai mướn ngươi dám hung dữ với ta! Có bản lĩnh ngươi liền gϊếŧ ta! Huyền Dịch ca ca nói ổ chó Tư Không này là một cái ổ sói, trong này đều là người xấu! Các ngươi bắt ta lại khẳng định là có mưu đồ bí mật!”

Cùng với lời nói lắp lúc trước hoàn toàn tương phản, giờ phút này Nam Cung Vũ Huyên nói cực nhanh cũng cực rõ ràng.

Vừa nói, vừa vung nắm đấm trắng lại nhỏ nhắn lên trên người Ngọc Dung.

Nhìn Nam Cung Vũ Huyên nổi giận giống như con báo nhỏ, không ngừng công kích.

Ngọc Dung há hốc miệng, Lâm Hiểu Nhã cũng há hốc miệng.

Này, này, đây là cái tình huống gì.

Ngọc Dung liền ngây ngốc đứng đỡ đòn mềm nhẹ của Nam Cung Vũ Huyên.

Không bao lâu, Ngọc Dung phản ứng lại. Cầm tay đang không ngừng đánh của Nam Cung Vũ Huyên, quát:

“Đủ!”

Một chữ ngắn ngủi nhưng lại không che lấp được hương vị nghiến răng nghiến lợi trong đó.

Võ công Ngọc Dung không kém, Nam Cung Vũ Huyên dùng toàn bộ sức lực đánh lên người nàng, kỳ thực không khác gì gãi ngứa.

“…”

Ý sợ hãi trong mắt của Nam Cung Vũ Huyên chợt lóe rồi biến mất, rất nhanh bị lửa giận thay thế.

“Có bản lĩnh ngươi liền gϊếŧ ta a!”

Gào thét, Nam Cung Vũ Huyên lại bắt đầu giương nắm đấm công kích:

“Hừ! Các ngươi nếu có mưu đồ bí mật đã nói lên ta còn có tác dụng, cho nên ngươi không dám gϊếŧ ta! Ta đánh chết ngươi! Người xấu!”

Nam Cung Vũ Huyên vừa hung hăng đánh Ngọc Dung, vừa không sợ hãi nói.

Ngọc Dung sửng sốt, lập tức không nói. Bình tĩnh đứng, tùy tiện nó đánh.

Dù sao mấy cú đấm này của Nam Cung Vũ Huyên đối với nàng mà nói không tính cái gì.

Hơn nữa, Nam Cung Vũ Huyên như vậy, làm cho nàng hơn an tâm.

Bởi vì lúc trước khi nàng giả mạo làm Lâm Hiểu Nhã, biểu hiện của Nam Cung Vũ Huyên đều là trí tuệ cùng linh hoạt khiến nàng cảm thấy nó không phải đứa ngu.

Bây giờ Nam Cung Vũ Huyên cũng rất thông minh, đoán được nàng không dám kết liễu nó, đây cũng là chuyện bình thường.

Tia hoài nghi cuối cùng trong lòng Ngọc Dung cũng bị “sự thông minh” của Nam Cung Vũ Huyên đánh tan.

Hiện tại trong mắt Ngọc Dung, Nam Cung Vũ Huyên chính là một nữ hài tuy thông minh nhưng lại quân cờ thực dễ khống chế vì không có kinh nghiệm cũng như võ công.

Nàng không có nhìn thấy, trong đôi mắt buông xuống rèm mắt kia chợt lóe ánh sáng lạnh.

“Hô quát —— hô quát ——”

Cuối cùng, Nam Cung Vũ Huyên như là đánh mệt, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, động tác trên tay thong thả rất nhiều, lực đạo cũng cắt giảm không ít.

Đúng lúc này, ngoài gian mật thất truyền đến tiếng “Ầm vang”.

Ánh mắt Ngọc Dung chợt lóe.

Có người mở cửa mật thất ra.

Chủ thượng đến!

Kiềm chế Nam Cung Vũ Huyên đang không ngừng vung quyền kia lại.

“Ngươi muốn…”

Nam Cung Vũ Huyên nói còn chưa nói xong, liền im bặt.

Bị điểm huyệt đạo!

Ngọc Dung cũng không nhìn Nam Cung Vũ Huyên, điểm Nam Cung Vũ Huyên một cái, lắc mình đi đến trước một vách tường, đưa tay ấn lên một chỗ nhô lên không dễ phát hiện ra.

Vỗ một cái, cánh cửa nhỏ khoảng một mét mở ra.

Giơ tay lên, ném Nam Cung Vũ Huyên vào trong cửa.

Cửa nhỏ ngay sau đó liền đóng chặt.

Lâm Hiểu Nhã nhìn cửa nhỏ đã muốn đóng, trong đôi mắt lạnh nhạt chợt lướt qua vẻ kinh ngạc.

Nàng bị nhốt ở đây đã hơn nửa năm, nhưng lại không có phát hiện ra mật thất nhỏ này lại còn có càn khôn.

Tim Lâm Hiểu Nhã đập nhanh không ngừng.

Tư Không Minh tên cầm thú kia vẫn là sâu không lường được a!

Dịch Nhi nên làm cái gì bây giờ.

Lâm Hiểu Nhã nhắm mắt lại, tràng hạt trong tay bị bà xoay với tốc độc cực nhanh, dường như muốn mượn động tác này đến ổn định bất an trong lòng bà.

Ngọc Dung nhìn về phía Lâm Hiểu Nhã, trong đôi mắt phượng hiện lên cười lạnh:

“A! Cuối cùng cũng rối loạn tâm rồi sao!”

Nói xong, một viên châu màu đen trong tay cũng lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai bay về phía Lâm Hiểu Nhã.

Cả người Lâm Hiểu Nhã cứng đờ, tay đang lần tràng hạt cũng dừng động tác.

Bà, cũng bị điểm huyệt!

“Ha ha, Lâm Hiểu Nhã, phiền ngươi mỏi mắt mong chờ. Nếu như không ngoài dự đoán thì nhi tử bảo bối của ngươi lập tức sẽ đến gặp ngươi.”

Trên mặt yêu mị của Ngọc Dung hiện lên vẻ ác độc, trong đôi mắt phượng tràn ngập sự chờ mong đối với chuyện sắp xảy ra.

Lâm Hiểu Nhã, chủ tử trước kia của nàng, tiểu thư nàng phụng dưỡng mười sáu năm.

Nữ nhân khiến cho nàng cuối cùng lại phải đi lên con đường sống không bằng chết này!

Nàng rất muốn nhìn thấy trên mặt chủ tử xuất hiện thần sắc tuyệt vọng!

Tuy rằng thân mình Lâm Hiểu Nhã không thể nhúc nhích, cũng không thể nói chuyện, nhưng là đôi mắt lại có thể động.

Bà tự nhiên là thấy rõ cừu hận cùng điên cuồng trong mắt Ngọc Dung.

Trong lòng bà thật bi thương.

Còn đang trách bà sao?

Ngọc Dung từ nhỏ liền ở bên người bà, trước nay bà luôn đối với Ngọc Dung như thân tỷ muội.

Nhưng là vì đại ca, đã khiến cho Ngọc Dung và nàng trở mặt thành thù, hơn nữa không tiếc thông đồng với Tư Không Minh, cũng muốn đẩy bà vào tuyệt cảnh.

Năm đó, toàn bộ trái tim của Ngọc Dung đều đặt ở trên thân đại ca ôn nhuận nho nhã, cho dù đại ca đã có đại tẩu, Ngọc Dung cũng muốn thành thϊếp để được hầu hạ đại ca.

Bà thấy rõ, nhớ ở trong lòng, lén thăm dò ý của đại ca.

Nhưng là đại ca và đại tẩu tình thâm như biển, căn bản là không có ý nạp thϊếp.

Ngay tại lúc nàng muốn nói rõ ràng với Ngọc Dung, không biết Ngọc Dung dùng cách nào lại có thể khiến cho phụ thân bà đồng ý nàng làm thϊếp cho đại ca.

Khi phụ thân đến nói chuyện này với bà, muốn bà gà Ngọc Dung cho đại ca, bà quyết đoán cự tuyệt.

Đại tẩu là một nữ tử cương trực, đại ca lại si tình với đại tẩu như thế, nếu như Ngọc Dung gả qua rất có thể sẽ khiến phu thê bọn họ bất hòa.

Huống hồ đại ca lại không hề có tình yêu nam nữ với Ngọc Dung, Ngọc Dung gả qua mà nói, tất nhiên sẽ sống không tốt.

Nhưng là bà vạn vạn không ngờ, liền vì sự không đồng ý này của bà, Ngọc Dung đem toàn bộ cừu hận đặt trên thân bà, cho rằng là bà từ giữa gây khó dễ hủy nhân duyên của nàng.

Sau đó, Ngọc Dung liền biến mất, biến mất trong sinh mệnh của bà, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Càng khiến bà không ngờ là ở ngày thứ hai sau khi bà gả vào Tư Không phủ, trong các vị thϊếp thất hướng bà phụng trà, người dẫn đầu lại là Ngọc Dung.

Chuyện cũ trước kia như thước phim quay chậm hiện lên, tang thương cùng vô lực trong mắt Lâm Hiểu Nhã là rõ ràng như vậy.

Đáng tiếc, Lâm Hiểu Nhã bà nghĩ rằng bản thân đã nhìn thấu nên coi nhẹ, nhưng hôm nay bà mới nhận ra, hóa ra tất cả mọi chuyện, từ những chuyện bà hiểu biết rõ cho tới những chuyện bà chưa từng hiểu đều bị bà đè nén ở một góc nào đó trong lòng.

Sau khi chuyện cũ tái hiện, bà vẫn là cảm thấy vô lực như trước.

Ngọc Dung nhận thấy bi thương trên thân Lâm Hiểu Nhã, ánh mắt nhìn Lâm Hiểu Nhã chợt biến lạnh:

“Nợ năm đó, đến lúc ta nên đòi lại.”

Ngọc Dung vừa nói xong, cửa mật thất nhỏ liền bị mở ra.

Ngọc Dung lên đón, quả nhiên thấy Tư Không Minh dẫn Tư Không Huyền Dịch đến.

“Chủ thượng!”

Ngọc Dung quỳ xuống đất hành lễ.

Hai hơn mười năm, nữ nhân bên người Tư Không Minh thay đổi hết nhóm này đến nhóm khác, nhưng chỉ có Ngọc Dung là không bị thay đổi.

Nguyên nhân vì Ngọc Dung không chỉ là thϊếp của Tư Không Minh mà còn là một trong nhưng trợ thủ đắc lực của ông.

Vẻ quyến rũ của Ngọc Dung cho dù qua bốn mươi tuổi, lại vẫn như nữ tử hai mươi mấy tuổi, dấu vết thời gian lưu lại trên người nàng không phải là già nua mà là chín chắn.

Khiến cho nàng sinh ra một loại dụ hoặc.

Rất nhiều đối thủ của Tư Không Minh trên triều đều là do Ngọc Dung giải quyết ở trên giường.

“Ừ, đứng dậy đi.”

Tư Không Minh thản nhiên nhìn Ngọc Dung một cái, vui sướиɠ trong ánh mắt chợt lóe rồi biến mất.

Ha ha, Ngọc Dung hiện tại xuất hiện ở trong này, đã nói lên nữ tử Tư Không Huyền Dịch mang về đã bị bắt rồi.

Ha ha, lợi thế gia tăng gấp đôi rồi!

Điều này làm cho ông không thể mất hứng được nha?!

“Mẫu thân, mẫu thân, mẫu thân?”

Tư Không Huyền Dịch tiến mật thất nhỏ, liền phát hiện Lâm Hiểu Nhã trong l*иg sắt.

Đi nhanh lướt qua Tư Không Minh, đi đến bên cạnh l*иg sắt, đôi tay dùng đại lực cầm song sắt, run giọng gọi.

Ánh mắt dịu dàng từ ái của Lâm Hiểu Nhã bình tĩnh dừng ở trên gương mặt anh tuấn đã biến mất sự ngây ngô của Tư Không Huyền Dịch.

Bà không thể nhúc nhích, cũng không thể nói chuyện, chỉ có thể dùng ánh mắt khiến người khác vô cùng an tâm để trấn an ái tử.

Dịch Nhi của bà trưởng thành, thân mình cũng rắn chắc không ít, chỉ là, gầy đi.

“Mẫu thân! Mẫu thân!”

Tư Không Huyền Dịch lớn tiếng gọi.

Rất nhanh liền nhận thấy Lâm Hiểu Nhã không thích hợp, Tư Không Huyền Dịch quay đầu nhìn về phía Tư Không Minh mặt không chút thay đổi:

“Tư Không lão tặc! Ngươi rốt cuộc làm gì mẫu thân ta?!”

Tư Không Minh mày nhíu chặt, nhưng lại chưa nói gì, chỉ nhìn thoáng qua Ngọc Dung đứng ở phía sau ông, ý muốn nàng nói.

Ngọc Dung cung kính gật gật đầu, tiến lên một bước:

“Chỉ là điểm huyệt nói mà thôi.”

Ánh mắt Tư Không Huyền Dịch lạnh lùng, tầm mắt sắc bén đâm thẳng Ngọc Dung.

Ngọc Dung bị ánh mắt lạnh như hàn băng của hắn làm cả kinh, trên lưng lại toát ra một thân mồ hôi.

Khí thế thật sắc bén!

Chả trách chủ thượng muốn tốn nhiều khí lực như vậy, không từ thủ đoạn đối phó hắn.

Tư Không Huyền Dịch thu hồi ánh mắt, sau đó đưa tay, từ trong lòng lấy ra một viên thuốc màu nâu, dùng ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp lấy, ném vào Lâm Hiểu Nhã.

Thân mình Lâm Hiểu Nhã vừa động, huyệt đạo được giải.

“Dịch Nhi.”

Gọi tên ái tử, Lâm Hiểu Nhã bước nhanh đi đến trước người Tư Không Huyền Dịch, cách l*иg sắt an ủi, sờ hai má Tư Không Huyền Dịch.

“Mẫu thân, hài nhi bất hiếu, làm cho người chịu khổ.”

Trên mặt Tư Không Huyền Dịch là vẻ áy náy không thôi.

“Dịch Nhi đừng nói loại lời ngốc này.”

Lâm Hiểu Nhã dịu dàng nói.

Tư Không Huyền Dịch đột nhiên cảm thấy hốc mắt chua xót, quay đầu, nhìn về phía Tư Không Minh:

“Mở ra!”

Tư Không Minh nhíu nhíu mày.

Ông đương nhiên biết mở ra trong miệng Tư Không Huyền Dịch là chỉ mở cửa lao ra.

Ngọc Dung nhìn về phía Tư Không Minh, chờ đợi mệnh lệnh của ông.

Tư Không Minh dường như thật dễ nói chuyện, gật gật đầu.

Ngọc Dung lấy ra chìa khóa bên hông, cạch một tiếng, cửa l*иg mở ra.

“Mẫu thân.”

Tư Không Huyền Dịch vội vàng đẩy cửa vừa mở ra một phen, Ngọc Dung còn chưa kịp lui lại bị vọt vào l*иg sắt.

Tỉ mỉ nhìn Lâm Hiểu Nhã một lần, sau khi xác định bà không có bị thương, mới thở phào nhẹ nhõm.

“Dịch Nhi, hiện tại mẫu thân con cũng cho con gặp, con cũng xác định nàng không có việc gì, như vậy con có phải nên…”

Mắt lạnh của Tư Không Minh nhìn hai người mẫu tử tình thâm, lời tuy không có nói hết, nhưng là ý đã thật rõ ràng.

Ông muốn Tư Không Huyền Dịch hiện tại bắt đầu phối hợp kế hoạch của ông!

Tư Không Huyền Dịch nhíu nhíu mày, che chở Lâm Hiểu Nhã từ trong l*иg sắt đi ra:

“Không biết lời Tư Không Đại tướng quân là có ý gì?”

Ra vẻ không hiểu nhìn về phía Tư Không Minh.

“Ha ha, thái độ của Dịch Nhi với phụ thân như vậy, phụ thân có thể xem như Dịch Nhi đây là đang đổi ý sao?

Tư Không Minh cũng không giận, hơi hơi chớp mắt nói.

“A, hóa ra Tư Không Đại tướng quân nói là chuyện này a.”

Tư Không Huyền Dịch giống như đột nhiên phát hiện ra “chuyện” trong lời Tư Không Minh, khẽ cười nói:

“Ha ha, Tư Không Đại tướng quân thật thú vị a. Ta vẫn chưa từng đáp ứng, tại sao lại nói đổi ý?”

“Ngươi!”

Tư Không Minh tắt tiếng.

Hiện tại nghĩ lại, Tư Không Huyền Dịch đích thực chưa từng rõ ràng đáp ứng ông, nhưng là…

“Ha ha, xem ra hiện tại Tư Không Đại tướng quân cũng là nghĩ tới, như vậy, ta liền mang theo mẫu thân ta cáo lui trước.”

Vừa nói xong, Tư Không Huyền Dịch định mang theo Lâm Hiểu Nhã đi ra mật thất nhỏ.

“Dịch Nhi…”

Lâm Hiểu Nhã lại kéo xiêm y Tư Không Huyền Dịch, muốn nói lại thôi.

Hiện tại bà rất rối rắm, rốt cuộc muốn nói với Dịch Nhi hay không.

“Làm sao vậy mẫu thân?”

Tư Không Huyền Dịch quay đầu, thân thiết hỏi.

Lâm Hiểu Nhã khẽ cắn môi, quyết tâm:

“Không có việc gì.”

Lâm Hiểu Nhã cuối cùng, vẫn là lựa chọn nhi tử.

Huyên Nhi cô nương, thực sự xin lỗi. Liền coi như hai mẫu tử chúng ta thiếu con, kiếp sau chúng ta trả lại.

“Ừm, vậy hài nhi mang mẫu thân đi ra.”

Tư Không Huyền Dịch dịu dàng nói với Lâm Hiểu Nhã, sau đó quay đầu nhìn về phía Tư Không Minh:

“Ta muốn mang mẫu thân ta đi.”

Giọng điệu thản nhiên, đã có kiên định đến dị thường.

Mặt Tư Không Minh không chút thay đổi, trầm tư một lúc lâu:

“Ngươi cho rằng không trả giá chút gì, liền muốn từ trong tay Bản tướng quân cướp người?”

“Trừ yêu cầu lúc trước ngươi đưa ra, còn có điều kiện gì?”

Tư Không Huyền Dịch hỏi.

Chính xác, hắn cũng không cho rằng Tư Không phủ chỉ có nhóm hộ viện trình độ thấp kia.

Những hộ viên kia, đó là thế lực công khai ở trước mặt mọi người, chắc chắn không phải thế lực chân chính của Tư Không phủ.

Tư Không Minh có thể yên ổn chiếm chức Binh mã Đại tướng quân của Hiên Viên quốc hơn ba mươi năm, trừ bỏ di mệnh của tổ tiên Hiên Viên quốc, còn là thực lực của chính bản thân ông.

Cho nên hắn sẽ không ngốc cho rằng bản thân có thể bình yên vô sự đưa mẫu thân xông ra khỏi Tư Không phủ.

“Ngươi tự phế ba thành công lực.”

Tư Không Minh gió thoảng mây trôi nói.

“Không thể!”

Lâm Hiểu Nhã lập tức cự tuyệt, nhìn về phía Tư Không Huyền Dịch:

“Dịch Nhi, trăm ngàn không thể a! Mẫu thân có thể không đi ra, nhưng con trăm ngàn không thể làm vậy!”

“Mẫu thân, người nhất định đi ra, bằng không hài nhi không có cách nào an tâm.”

Tư Không Huyền Dịch dịu dàng nói.

Nếu như cứng rắn xông ra mà nói, rất có khả năng không ra được.

Mà dù có ra được thì tất nhiên cũng bị thương.

Hắn bị thương cũng không có gì, nếu như mẫu thân bị thương mà nói, vậy…

Cho nên, nếu như tự phế ba thành công lực có thể làm cho Tư Không Minh thả mẫu thân mà nói, vụ mua bán này rất có lời.

Lâm Hiểu Nhã vừa nghe lời này của Tư Không Huyền Dịch, trầm mặc không nói.

Đúng vậy, nếu như bà không đi ra mà nói, liền vẫn là một cái uy hϊếp Dịch Nhi trong tay Tư Không Minh.

Nghĩ thông suốt, Lâm Hiểu Nhã gian nan gật gật đầu.

Tư Không Huyền Dịch nhìn thấy Lâm Hiểu Nhã đồng ý, nhìn về phía Tư Không Minh:

“Nói chuyện giữ lời chứ?”

“Buồn cười, ta đường đường là Binh mã Đại tướng quân Hiên Viên quốc, lúc nào mà nói chuyện không giữ lời?”

Trong lòng Tư Không Huyền Dịch cười lạnh.

Lúc nào không giữ lời?

Mười năm trước, Tư Không Minh luôn miệng đáp ứng hắn sẽ không quấy rầy mẫu thân, nhưng là hiện tại, không quấy rầy trong miệng Tư Không Minh lão lại là biến mẫu thân thành con tin!

“Chỉ mong lần này ngươi có thể giữ lời. Nếu không, mẫu thân ta có gì sơ xuất mà nói, ta cho dù chết, cũng sẽ ngăn cản ngươi tiếp tục chiếm giữ binh phù.”

Tư Không Huyền Dịch lạnh lùng nói.

“Tự nhiên.”

Tư Không Minh đáp ứng thật sự sảng khoái.

Kỳ thật ông khó chịu cũng không được a!

Tiên hoàng Hiên Viên quốc có di chiếu, binh phù mỗi ba mươi lăm năm đổi nhiệm kỳ một lần, hơn nữa phải giao cho đệ tử xuất thân Tướng quân thế gia từ trong Triêu Dương học viện đi ra, nếu không binh phù liền trở thành phế vật.

Mà Tư Không Huyền Dịch chính là người nhất định thừa kế binh phù.

Sau khi Tư Không Huyền Dịch kế thừa binh phù, binh phù sẽ có hiệu lực thời hạn ba mươi lăm năm.

Mà thứ Tư Không Minh muốn, chính là sau khi binh phù tiếp tục có hiệu lực ba mươi lăm năm thì lại chiếm giữ.

Nếu như không có Tư Không Huyền Dịch mà nói, binh phù trong tay ông chì còn mười ngày nữa sẽ biến thành khối sắt vụn.

Tư Không Huyền Dịch nhìn Tư Không Minh một lúc lâu, không phát hiện ông có dị sắc gì.

Hít sâu một hơi, vươn tay phải, ngón trỏ cùng ngón giữa khép lại, lưu loát điểm mấy đại huyệt trên cơ thể mình.

Đây là thủ pháp người trong võ lâm thường dùng để phế võ công, muốn hủy bao nhiêu công lực cũng có thể khống chế chính xác.

“Khụ khụ ——”

Toàn bộ động tác hoàn thành, khóe miệng Tư Không Huyền Dịch phun ra một tia máu tươi.

Tư Không Minh tiến lên, bắt tay phải của Tư Không Huyền Dịch, đáy mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, chợt lại biến mất:

“Các ngươi đi đi.”

Không ngờ, thằng ranh con này lại khống chế lực đạo tinh chuẩn như thế.

Ba thành công lực, không nhiều không ít, vừa vặn ba thành.

Từ chuyện này có thể nhận thấy thằng nhóc này ở học viện Triêu Dương mười mấy năm cũng không phải ngồi không, thật là có có chút tài năng.

Bất quá, hiện tại tổn thất ba thành công lực, kế tiếp đối phó nó, liền dễ dàng hơn!

Nghĩ đến đây, ánh mắt Tư Không Minh lộ ra mấy phần ý cười.

Tư Không Huyền Dịch lập tức không dừng chân, che chở Lâm Hiểu Nhã ra khỏi mật thất nhỏ.

Ngọc Dung gắt gao nhìn thân ảnh Tư Không Huyền Dịch cùng Lâm Hiểu Nhã biến mất, trong mắt phượng hiện lên không cam lòng cùng oán độc.

Lại nhìn hướng Tư Không Minh, miệng mở rồi lại khép vài lần, nhưng là không có nói ra chữ gì.

“Ngươi muốn hỏi Bản tướng quân vì sao liền khinh địch như vậy thả bọn họ ra?”

Tư Không Minh quay đầu nhìn về phía Ngọc Dung.

“Chủ thượng anh minh.”

Ngọc Dung cúi đầu nói.

Hiện tại trong lòng nàng đang đè nén một cơn lửa giận cực lớn!

Vốn cho rằng có thể cú thế đẩy Lâm Hiểu Nhã vào địa ngục, nhưng không ngờ lại là kết quả như vậy!

Hận ý, không cam lòng, oán ý, đều tràn đầy trong lòng Ngọc Dung.

“Ha ha, Ngọc Dung, Bản tướng quân biết, ngươi hận Lâm Hiểu Nhã thấu xương. Nhưng là Lâm Hiểu Nhã trời sinh tính cương liệt, tuy rằng vào phật môn nhiều năm như vậy, nhưng là trong xương có một số thứ cũng không thể thay đổi được. Nếu như bức nàng đến mức ngọc đá cùng vỡ vậy thì dù Tư Không Huyền Dịch có chết, nó cũng sẽ không nhận binh phù, vậy thì binh phù liền không còn tác dụng.”

Tư Không Minh nói rõ ra chuyện mà hắn lo lắng nhất.

“…”

Ngọc Dung không đáp.

Chuyện chủ thượng nói, trước giờ nàng chưa từng nghĩ đến.

Lâm Hiểu Nhã đối với bọn họ mà nói, vừa là một công cụ có tác dụng, lại là một uy hϊếp âm thầm tồn tại.

Giống như lời chủ thượng nói, nếu như Lâm Hiểu Nhã vì không muốn liên lụy Tư Không Huyền Dịch mà tự sát. Lúc đó dù Tư Không Huyền Dịch đấu không lại chủ thượng cũng sẽ không để cho chủ thượng tiếp nhận được binh phù còn có hiệu lực.

“Cho nên, ý của chủ thượng người là… Cố ý thả Lâm Hiểu Nhã sao?”

Ngọc Dung do dự nói ra suy đoán của bản thân.

“Đúng vậy.”

Tư Không Minh trầm giọng nói.

Bị một tên nhóc con nắm mũi kéo đi, thực sự khiến cho ông không thoải mái!

Nhưng là, đây cũng là chuyện ông không còn cách nào khác.

Tất cả những chuyện này, chỉ cần chờ đại kế của Nhϊếp Chính Vương thành công, lúc đó tính sổ luôn một lần.

Trước mắt việc quan trọng nhất đó là để khối binh phù còn có hiệu lực, sau đó cướp về tay.

“Lợi thế khác thì sao?”

Tư Không Minh đột nhiên hỏi.

Ha ha, Tư Không Huyền Dịch còn không biết, bỏ qua một người, còn một cái người nha.

Hôm qua, ông phái người theo dõi Tư Không Huyền Dịch cùng Nam Cung Vũ Huyên, tìm đến nơi bọn họ dừng chân.

Nhưng là, không ngờ Tư Không Huyền Dịch coi trọng Nam Cung Vũ Huyên lại vượt quá mức tưởng tượng của ông.

Hắn không chỉ thủ ở ngoài phòng, hơn nữa trời chưa sáng liền tiễn Nam Cung Vũ Huyên đi.

Người phái đi vốn tính bắt Nam Cung Vũ Huyên về, nhưng là không ngờ, sau khi Tư Không Huyền Dịch đi chưa bao lâu Nam Cung Vũ Huyên đã tự quay lại.

Còn nhớ lúc sáng ông nghe báo cáo của bọn họ về tin này, cảm xúc của ông tuôn trào thật lâu.

Đầu tiên, mức độ trân trọng của Tư Không Huyền Dịch đối với Nam Cung Vũ Huyên không kém Lâm Hiểu Nhã bao nhiêu.

Thứ hai Nam Cung Vũ Huyên đơn thuần đến mức ngu xuẩn, cho nên dễ khống chế hơn so với Lâm Hiểu Nhã.

Có Nam Cung Vũ Huyên trong tay, không sợ Tư Không Huyền Dịch không trở lại!

Hừ hừ! Hiện tại Tư Không Huyền Dịch lại mất đi ba thành công lực, nếu như trở lại, ông nắm chắc sẽ khiến Tư Không Huyền Dịch ngoan ngoãn nghe lời!

“Trong mật ốc.”

Ngọc Dung đáp.

Tư Không Minh liếc nhìn Ngọc Dung một cái, trầm giọng nói:

“Ngọc Dung, Bản tướng quân biết hiện tại lòng ngươi có không cam lòng, nhưng chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lệnh, Bản tướng quân tự nhiên sẽ không bạc đãi ngươi. Chỉ cần việc binh phù có kết quả, Bản tướng quân tự nhiên sẽ giao Lâm Hiểu Nhã cho ngươi xử trí.”

“Tạ chủ thượng.”

Ngọc Dung quỳ xuống đất tạ ơn.

“Ừ, đứng dậy đi.”

Tư Không Minh ý bảo Lâm Hiểu Nhã đứng dậy:

“Mang Nam Cung Vũ Huyên ra đi.”

“Thuộc hạ tuân mệnh.”

Ngọc Dung đem cửa mật ốc mở ra rồi đi vào.

Nam Cung Vũ Huyên vẫn duy trì tư thế nằm úp sấp, vẫn không nhúc nhích.

Ngọc Dung xách Nam Cung Vũ Huyên như xách cổ gà, đi tới trước người Tư Không Minh thì buông ra.

Tư Không Minh nhìn một thân ảnh nhỏ một cục nhỏ nằm úp sấp trên mặt đất, trong mắt biến ảo không rõ:

“Giải huyệt.”

“Vâng.”

Đáp xong, Ngọc Dung ngồi xuống, đưa tay điểm nhẹ ở sau lưng Nam Cung Vũ Huyên hai cái.

“Oa ô ô ô ——”

Việc đầu tiên Nam Cung Vũ Huyên làm sau khi khôi phục năng lực nói chuyện cùng nhúc nhích không phải là đứng dậy mà là tiếp tục nằm úp sấp mà gào khóc.

Nàng liền như vậy nằm úp sấp tại trên mặt đất, gào khóc đứng lên.

Tư Không Minh nhíu mi, nhưng cũng chưa nói gì.

Sắc mặt Ngọc Dung tuy rằng không tốt, nhưng nhìn thấy Tư Không Minh không có phản ứng, cũng không dám lỗ mãng.

Vì thế.

Trong gian mật thất nhỏ, Tư Không Minh cùng Ngọc Dung đứng, mặt không chút thay đổi nhìn Nam Cung Vũ Huyên oa oa khóc lớn trên mặt đất.

Rốt cục, sắc mặt Tư Không Minh càng ngày càng đen, ngay tại lúc ông muốn nổi điên, Nam Cung Vũ Huyên kỳ tích ngừng khóc.

Từ trên mặt đất đứng lên, nhìn nhìn Tư Không Minh, lại nhìn nhìn Ngọc Dung:

“Các ngươi là người xấu.”

Tiếng nói trong veo bởi vì khóc quá nên khàn khàn.

Mắt sáng vốn trong suốt sáng ngời cũng vì khóc lâu lắm biến thành mắt thỏ.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, nước mắt lẫn lộn với bụi, biến thành mặt hoa.

Nói tóm lại, Nam Cung Vũ Huyên hiện tại không khác gì một tiểu khất cái.

Tư Không Minh bình tĩnh nhìn Nam Cung Vũ Huyên, chỉ nhìn, không nói lời nào.

Nam Cung Vũ Huyên có chút sợ rụt lui cổ.

Theo thời gian trôi qua, Tư Không Minh vẫn không dời tâm mắt khỏi Nam Cung Vũ Huyên.

Nam Cung Vũ Huyên cũng từ vừa mới bắt đầu là hơi sợ chuyển thành con nai nhỏ chấn kinh, thân mình run rẩy không ngừng, trong mắt to lấp đầy vẻ hoảng sợ, bọt nước vẫn đọng ở khóe mắt, nhìn thực sự là điềm đạm đáng yêu.

“Huyên Nhi?”

Tư Không Minh giống như rất vừa lòng dáng vẻ sợ hãi của Nam Cung Vũ Huyên, cho nên lúc gọi tên nàng cũng mang theo chút dịu dàng.

“Ngươi, ngươi, ngươi là ai? Ngươi, ngươi sao ngươi biết tên, tên của ta?”

Thanh âm run rẩy, biểu lộ ra giờ phút này Nam Cung Vũ Huyên vẫn đang trong trạng thái sợ hãi.

“Ha ha, ta là phụ thân của Huyền Dịch ca ca của con nha, con có thể gọi ta bá phụ.”

Tư Không Minh hóa thân thành đại sói xám dụ dỗ con mèo nhỏ, cười nói.

“Ngươi, ngươi là người xấu!”

Nam Cung Vũ Huyên không tin dáng vẻ kia của ông:

“Ta, ta nghe thấy! Là ngươi để cho Huyền Dịch ca ca phế võ công! Xấu xa, người xấu!”

Thanh âm khàn khàn mang theo tiếng khóc, giống nhau nàng bất cứ lúc nào cũng có thể khóc ra tiếng.

Sắc mặt Tư Không Minh cứng đờ, chợt khôi phục bình thường, hơn nữa còn nở nụ cười:

“Ha ha, đúng vậy, ta là người xấu. Cho nên, ngươi nên chờ mong Huyền Dịch ca ca của ngươi nhanh chóng trờ về cứu ngươi đi.”

Ha ha, như vậy mới là bình thường.

Nếu như lúc này nàng gọi ông là bá phụ mà nói, ông ngược lại sẽ sinh ra lòng nghi ngờ.

Gian mật ốc nhỏ này ngay trong mật thất nhỏ, tình huống bên trong mật thất nhỏ, nàng ở trong mật ốc không có khả năng không biết.

Hoặc là nàng đang ngụy trang.

Hoặc là nàng thật sự bị dọa sợ vỡ mật, sau đó chuyện gì cũng không nghe vào.

Nếu không chắc chắn nàng phải nghe thấy.

Tư Không Minh nói một câu như vậy, Nam Cung Vũ Huyên lập tức ngồi trên mặt đất, lại bắt đầu khóc thét:

“Oa ô ô ô… Sẽ không… Ô ô ô… Huyền Dịch ca ca, Huyền Dịch ca ca sẽ không trở lại, oa ô ô ô… Huynh ấy đã cho rằng ta đã rời khỏi Đế Kinh, oa ô ô ô… Sẽ không trở lại ô ô… Huyền Dịch ca ca! Ô ô… Huyên Nhi sợ a ô ô ô… Huyền Dịch ca ca nhanh nhanh cứu Huyên Nhi oa ô ô ô… Huyền Dịch ca ca…”

Tư Không Minh cùng Ngọc Dung lại bị ma âm tra tấn lỗ tai, cùng nhau nhíu mi.

Nhưng đều không ngăn cản nàng.

Ha ha, một con tin biết khóc và làm loạn để đòi Tư Không Huyền Dịch cứu, rõ ràng là không có chút uy hϊếp nào đối với bọn họ như Lâm Hiểu Nhã!

“Ngọc Dung đi thôi, để cho nó ở đây khóc. Bất quá ngươi nhớ cho nàng ăn, nếu như chết đói, liền không tốt.”

Tư Không Minh thản nhiên căn dặn một câu, xoay người rời khỏi.

Ha ha, dùng Lâm Hiểu Nhã đổi Nam Cung Vũ Huyên.

Đáng giá!

Bất quá, hiện tại ông nên nắm chặt thời gian bố trí tiết mục kế tiếp.

Ha ha, thật sự là chờ mong a!

Ngọc Dung cũng theo sát phía sau Tư Không Minh, đi ra mật thất.

= = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ= = = = = = =

Tư Không Huyền Dịch mang theo Lâm Hiểu Nhã ra roi thúc ngựa chạy liền một mạch.

Gần đêm mới ra khỏi Đế Kinh, đến Việt Châu thành.

Tư Không Huyền Dịch nhìn nhìn sắc trời, dừng ngựa lại, nhìn Lâm Hiểu Nhã nói:

“Mẫu thân, sắc trời đã tối muộn, chúng ta tìm một gian khách điếm ở lại đi.”

“Ừm, tốt.”

Trong lòng Lâm Hiểu Nhã biết ở lâu thêm một khắc liền nguy hiểm thêm một phần, nhưng là lo lắng đến sức khỏe của Tư Không Huyền Dịch vì vừa mới phế bỏ ba thành công lực, thân mình khẳng định bị hao tổn, cũng đồng ý nghỉ ngơi trước.

Tại một gian khách điếm tên Hậu Đặc Nhĩ lấy phòng hảo hạng, cũng căn dặn tiểu nhị đưa đồ ăn vào phòng.

Nửa giờ qua đi, tiểu nhị tới thu dọn bát đũa, hơn nữa mang dụng cụ rửa mặt cùng nước đến.

Lại qua nửa giờ, tiểu nhị đến thu dọn dụng cụ rửa mặt.

Lại qua nửa giờ, Tư Không Huyền Dịch từ trong phòng đi ra, thủ ở ngoài cửa.

Ngày kế, Tư Không Huyền Dịch tính mang theo Lâm Hiểu Nhã tiếp tục lên đường.

Nhưng là vừa xuống lầu, chưởng quầy khách điếm lại giao cho Tư Không Huyền Dịch một phong tín.

Tư Không Huyền Dịch hồ nghi nhận phong tín.

Trong nháy mắt nhận phong tín, tuấn mi của Tư Không Huyền Dịch nhăn nhíu.

Trong phong tín này, không có chỉ có thư còn có một vật nặng trịch.

Thật cẩn thận mở phong tín ra, lấy vật bên trong ra.

Vừa xem, khuôn mặt tuấn tú của Tư Không Huyền Dịch trắng bệch như tờ giấy.

Tư Không Huyền Dịch gắt gao nhìn chằm chằm sợi dây cột tóc màu đen mạ vàng kia, cả người run rẩy, ngay cả phong tín rơi xuống đất cũng không biết.