“Dịch Nhi, làm sao vậy?”
Lâm Hiểu Nhã thấy dáng vẻ Tư Không Huyền Dịch hoang mang lo sợ, cũng sợ tới mức không nhẹ, quan tâm hỏi.
“…”
Tư Không Huyền Dịch không hề phản ứng, vẫn đang gắt gao nhìn chằm chằm dây cột tóc trong tay.
Lâm Hiểu Nhã nhíu mi, từ trên mặt đất nhặt phong tín lên.
Trong phong tín còn có giấy!
Lâm Hiểu Nhã lấy giấy trong phong tín ra.
Mở ra vừa nhìn, mặt cũng trắng bệch trong nháy mắt.
Sau một lúc lâu, Lâm Hiểu Nhã nhìn về phía Tư Không Huyền Dịch, trong ánh mắt hiện lên bất an:
“Dịch Nhi… Ta…”
“Mẫu thân, đừng nói gì nữa.”
Tư Không Huyền Dịch hoàn hồn:
“Người ở chỗ này chờ con trước, con trở về cứu Tiểu Huyên Nhi.”
Nói xong, xoay người muốn đi.
“Đứng lại!”
Lâm Hiểu Nhã quát lớn:
“Con có biết hậu quả nếu như con làm như vậy không?”
“Con biết. Nhưng Tiểu Huyên Nhi quan trọng hơn.”
Tư Không Huyền Dịch không lưu tình chút nào nói, sau đó cưỡi khoái mã, rất nhanh liền biến mất trong biển người mờ mịt.
…
Trong mật thất nhỏ, Nam Cung Vũ Huyên ôm chân ngồi ở góc tường, vùi đầu giữa hai đầu gối, dáng vẻ này vừa nhìn liền thấy giống như tiểu hài tử bị vứt bỏ, bất lực mà sợ hãi.
Cửa mật thất nhỏ bị mở ra, Ngọc Dung đi vào.
Nam Cung Vũ Huyên không hề phản ứng.
Ngọc Dung đi đến trước mặt Nam Cung Vũ Huyên, đem khay bưng trên tay đặt xuống dưới mặt đất trước mặt Nam Cung Vũ Huyên, sau đó xoay người rời khỏi.
Nhưng là vừa đi được một bước, lại không thấy bước tiếp bước thứ hai bước.
Hai mắt Ngọc Dung trừng lớn.
Nàng, bị điểm huyệt!
Nam Cung Vũ Huyên chậm rãi bước đến trước người Ngọc Dung, cười đến ngọt.
Trên gương mặt trắng nõn như ngọc, hạt gạo nhợt nhạt lộ ra vẻ điềm tĩnh, đôi mắt rực sáng đầy tinh thần.
Cả người, giống như hoa sen trắng nở rộ trong sương mù, tinh thuần mà lại linh động.
“A, ngươi gọi là Ngọc Dung đúng không. Ha ha, nhìn vẻ mặt của ngươi, dường như rất kinh ngạc nha.”
Chớp mắt to, ngây thơ vô tội nhìn Ngọc Dung, mặt Nam Cung Vũ Huyên lộ vẻ xấu hổ:
“Ặc, chuyện này…”
Nam Cung Vũ Huyên giống như một tiểu hài tử làm sai, cúi đầu:
“Bá, bá mẫu, người ta không phải cố ý không nói cho ngươi người ta còn có thêm hai cái tên khác nha.”
Tạm dừng một chút, đầu Nam Cung Vũ Huyên ngày càng thấp:
“Một tên gọi là Thượng Thiện Huyên, còn có một cái tên… Gọi là Nam Cung Toàn.”
Tiếng nói trong veo, yếu ớt áy náy nói.
Nghe Nam Cung Vũ Huyên như vậy nói, trong mắt phượng của Ngọc Dung hiện lên vẻ mờ mịt.
Nàng rất không hiểu, Nam Cung Vũ Huyên vì sao đến lúc này còn nói có tên khác gì đó.
Nhưng là, hai cái tên này, vì sao lại có cảm giác rất quen nha?
Từng nghe thấy ở đâu?
Nam Cung Toàn… Thượng Thiện Huyên…?
Đột nhiên, Ngọc Dung khó có thể tin hai mắt trừng lớn, bình tĩnh nhìn Nam Cung Vũ Huyên vẫn đang giữ dáng vẻ cúi đầu “Ta sai rồi, ta không nên quên nói cho ngươi biết ta còn có hai tên khác.”, trong đại não chợt lóe lên rồi biến mất.
Theo đó mà đến, là sợ hãi cùng tuyệt vọng vô tận.
Thượng Thiện Huyên.
Ha ha, tiểu Viện trưởng của Triêu Dương học viện!
Lúc Triêu Dương học viện truyền ra tin tức này, là tự tay nàng giao cho chủ thượng, sao nàng có thể không nhớ rõ?
Ha ha, Thượng Thiện Huyên a, năm ấy chín tuổi, liền trở thành Viện trưởng Triêu Dương học viện.
Hơn nữa, theo tin tức bên lề đưa tới, Thượng Thiện Huyên không phải nhờ vào quan hệ được lên làm Viện trưởng mà là vì thực lực!
Còn nhớ rõ lúc nhìn thấy tin tức này, chủ thượng tức khắc khẳng định tin tức này là giả.
Một nữ đồng chỉ mới chín tuổi cũng có thể lên làm Viện trưởng Triêu Dương học viện, hơn nữa còn bằng thực lực?!
Đây là chuyện cười lớn a!
Triêu Dương học viện vốn có chút tách biệt với ngoại giới, cho nên tin tức truyền ra ngoài có sai lầm cũng là chuyện bình thường, cho nên đối với tin tức này chủ thượng cũng không quá chú ý.
Nay suy nghĩ lại, chỗ sai duy nhất của tin tức kia chính là đã giảm số tuổi của Nam Cung Vũ Huyên cùng Thượng Thiện Huyên.
Nam Cung Toàn.
Ha ha, tên này sợ là toàn dân trong thiên hạ đều biết đi.
Chủ nhân của “thuyền Noah” chấn kinh người trong thiên hạ!
Tài lực cùng giao thiệp quan hệ sâu không lường được!
Nhưng là làm gì có ai có thể đoán được, Nam Cung Toàn lại là một tiểu cô nương mười ba bốn tuổi!
Ai có thể nghĩ đến, Thượng Thiện Huyên và Nam Cung Toàn lại là cùng một người!
Ngọc Dung nghĩ đến đó, tuyệt vọng nhắm mắt.
Thượng Thiện Huyên cùng Nam Cung Toàn, vô luận là tên nào, đều không phải nàng có thể chịu nổi.
Huống hồ, bản lĩnh điểm huyệt tuyệt diệu của Nam Cung Vũ Huyên vừa rồi, nàng còn chưa kịp phản ứng liền không thể nhúc nhích.
“A, bá mẫu vì sao muốn nhắm đôi mắt lại?”
Nam Cung Vũ Huyên không hiểu hỏi:
“Chẳng lẽ là không muốn thấy Huyên Nhi sao?”
Tiếng nói trong veo, động tác ngây thơ vô tội, ánh mắt thuần khiết không tỳ vết, tất cả mọi thứ đều là vô hại như vậy.
Nhưng là, diện mạo trong suốt vô hại đó, lại làm cho da đầu Ngọc Dung run lên, lưng rét run, trong lòng cũng là run rẩy từng trận!
Hành động thật đến cỡ nào a!
Diễn xuất hoàn mỹ đến cỡ nào a!
Chỉ lừa nàng cũng không nói, nhưng ngay cả chủ thượng cũng bị lừa gạt.
Người như vậy, nàng tự biết không có cách nào chống lại được.
“Haiz!”
Nam Cung Vũ Huyên than nhẹ một tiếng:
“Nếu bá mẫu không muốn thấy Huyên Nhi, như vậy Huyên Nhi cũng không nguyện để người khó xử.”
Tạm dừng một lúc lâu, mắt to của Nam Cung Vũ Huyên càng trong suốt hơn:
“Vậy mời bá mẫu người hôn mê một lát đi.”
Tiếng nói vừa dứt, Nam Cung Vũ Huyên quay đầu bước đi.
Ngay lúc di chuyển đến bước thứ hai, Ngọc Dung phía sau ầm ầm ngã xuống đất.
Nam Cung Vũ Huyên giống như không có nghe thấy thanh âʍ ѵậŧ nặng ngã xuống đất, tiếp tục đi về phía trước, chưa từng dừng lại.
Chỉ là, ánh mắt của nàng giờ phút này lại lạnh như băng, khí lạnh bao trùm mắt nàng, cứ dâng lên từng đợt như sóng biển dâng trào.
Nàng vốn không định gϊếŧ Ngọc Dung, nhưng là, nghe được cuộc nói chuyện giữa Ngọc Dung và bá mẫu, nàng cũng đoán ra được tất nhiên là Ngọc Dung hận bá mẫu.
Hơn nữa còn là thâm cừu đại hận, nếu như không gϊếŧ Ngọc Dung mà nói, Ngọc Dung sẽ không dễ dàng buông tha bá mẫu như vậy.
Nếu chỉ vì nhất thời mềm lòng mà tương lai có thêm một địch nhân, đây không phải là chuyện Nam Cung Vũ Huyên nàng làm được.
Ngọc Dung tuyệt vọng nằm trên mặt đất, nhìn bóng dáng Nam Cung Vũ Huyên dần dần biến mất, ánh mắt bắt đầu tan rã.
Ha ha, đến chết nàng cũng không biết rõ ràng Nam Cung Vũ Huyên ra tay như thế nào…
Nam Cung Vũ Huyên đi thẳng một đường, đến thư phòng của Tư Không Minh.
Có người!
Nam Cung Vũ Huyên lắc mình trốn đến sau giá sách, nín thở ngưng thần.
= = = = = = = ta là mành chuyển cảnh = = = = = = =
Tư Không Huyền Dịch chạy như điên.
Phế bỏ ba thành công lực, lại một đêm chưa ngủ, Tư Không Huyền Dịch có chút tiều tụy.
Nhưng là cặp mắt kia lại sáng ngời hữu thần, không có chút vẻ mỏi mệt.
Tuấn mã chạy như bay, gió táp vào mặt hắn sinh đau, nhưng hắn lại không hề có cảm giác.
Tiểu Huyên Nhi, trăm ngàn lần đừng có việc, trăm ngàn lần đừng gặp chuyện không may a!
Trong lòng Tư Không Huyền Dịch kêu gào không ngừng.
Mã tiên trên tay tăng thêm lực quật lên thân tuấn mã.
Hắn hiện tại chỉ hy vọng nhanh chóng một chút, mau hơn một chút.
= = = = = = = ta là mành chuyển cảnh = = = = = = =
Hậu Đặc Nhĩ khách điếm
Trong một gian thượng phòng.
Lâm Hiểu Nhã ngồi ở trước bàn, nhắm hờ mắt.
Trên mặt nhìn như không có biểu cảm, nhưng là tay đang lần tràng hạt có chút run rẩy biểu lộ tâm thần bà lúc này không yên.
Đột nhiên, hai hắc ảnh lặng yên không một tiếng động ẩn vào phòng khách.
Lâm Hiểu Nhã dường như cảm giác được có người, mở mắt ra.
Hai hắc y nhân rõ ràng đứng ở trước mặt Lâm Hiểu Nhã.
“Ngươi, các ngươi là ai?”
Lâm Hiểu Nhã cố gắng giả vờ trấn định nói.
“Chúng ta là ai không quan trọng, phiền người đi theo chúng ta một chuyến.”
Một hắc y nhân trầm giọng nói.
Lâm Hiểu Nhã giống như không nghe hắn nói, cầm khay trà trên bàn, ném tới hai hắc y nhân, sau đó nhanh chóng chạy ra cửa.
“Nếu không phối hợp, vậy đừng trách chúng ta.”
Hắc y nhân lúc nãy mở lời đưa tay đỡ khay trà, lắc mình liền đến phía sau Lâm Hiểu Nhã.
“Cứu ——”
Tiếng cứu mạng Lâm Hiểu Nhã còn chưa gọi xong, thanh âm liền im bặt.
Thân mình ngã về phía sau.
Hắc y nhân đuổi tới điểm huyệt ngủ của Lâm Hiểu Nhã khiêng trên vai, nói với đồng bạn:
“Đi thôi, chủ thượng từng nói, càng nhanh càng tốt.”
= = = = = = = ta là mành chuyển cảnh= = = = = = =
“Khởi động tất cả trạm gác ngầm trong phủ, chỉ cần Tư Không Huyền Dịch bước vào thì không cho hắn có cơ hội trở ra.”
Tư Không Minh ngồi ở trên chủ vị, đối với thống lĩnh ám vệ quỳ một gối trước người ông nói.
“Vâng! Chủ thượng.”
Thống lĩnh ám vệ cung kính đáp, đứng dậy muốn đi.
“Đợi đã.”
Tư Không Minh gọi thống lĩnh ám vệ.
“Mời chủ thượng căn dặn.”
“Không cần tổn thương tính mạng của nó, giữ mạng của nó còn có tác dụng.”
Tư Không Minh lạnh lùng nói.
“Tuân mệnh.”
“Ừ, không còn việc gì, đi xuống đi.”
“Vâng, thuộc hạ cáo lui.”
Thống lĩnh ám vệ đáp, rời khỏi thư phòng.
Sau khi ám vệ rời đi, Tư Không Minh từ ám cách trong án thư lấy ra một cái khăn tay tơ tằm, cứ nhìn khăn mà xuất thần.
Không biết qua bao lâu, thanh âm hơi thê lương của Tư Không Minh vang lên:
“Liễu Nhi, chờ ta. Chờ ta lấy được binh phù, trợ Nhϊếp Chính Vương có được giang sơn, ta chắc chắn đón nàng ra.”
Trong mắt Tư Không Minh, giờ phút này cực kỳ tập trung, nhìn chằm chằm khăn lụa trong tay, nói thì thầm.
Nam Cung Vũ Huyên trừng mắt thật to.
Nhϊếp Chính Vương?
Có được giang sơn?
Bọn họ, là muốn soán vị!
Nói như vậy, người gặp nguy hiểm không chỉ Huyền Dịch ca ca, còn có Nhược Ngôn ca ca.
Có lẽ, liền ngay cả Tuyệt Trần ca ca cùng Dật Hàm ca ca cũng sẽ có nguy hiểm!
Bởi vì, ngay thời khắc bốn người bọn họ rời khỏi núi Triêu Dương thì vận mệnh của bốn người bọn họ là liên kết với nhau.
Nam Cung Vũ Huyên đưa đầu ra, nhìn về phía vật mà Tư Không Minh nhìn chăm chú.
Khăn tay?
Góc bên phải còn có một đóa mẫu đơn màu hồng phấn nạm vàng.
Dựa theo lời vừa rồi Tư Không Minh nói với khăn tay, Nam Cung Vũ Huyên suy đoán khăn tay này là của người gọi là Liễu Nhi, hơn nữa Liễu Nhi này rất có thể chính là nữ nhân mà Tư Không Minh yêu sâu đậm.
Hơn nữa, Tư Không Minh còn bỏ ra nhiều công sức như vậy vì muốn chiếm lấy binh phù, có thể Liễu Nhi này chính là nguyên nhân chính.
Như vậy, nếu như biết Liễu Nhi này là ai, Tư Không Minh có lẽ sẽ bị uy hϊếp.
Ngay lúc Nam Cung Vũ Huyên còn chưa sắp xếp lại toàn bộ mọi chuyện, Tư Không Minh đã cất khăn lụa, rời khỏi thư phòng.
Nam Cung Vũ Huyên từ sau giá sách đi ra.
Đi đến trước án thư, tìm được ám cách, từ giữa lấy khối khăn tay kia ra.
A, cảm xúc rất tốt.
Nữ nhân có thể sử dụng tơ lụa như vậy để làm khăn, phi phú tức quý.
Quan sát khăn tay một cách tỉ mỉ, ghi nhớ hình dáng của khăn tay, Nam Cung Vũ Huyên đặt khăn về chỗ cũ, đóng ám cách.
Hiện tại thời gian không nhiều lắm, nàng phải nhanh chút thoát ra, bằng không lúc Huyền Dịch ca ca đến nơi lại không thấy nàng tất nhiên sẽ sốt ruột.
Theo cửa chính đi ra khẳng định sẽ kinh động rất nhiều người, nếu như dây dưa, tất nhiên sẽ lãng phí rất nhiều thời gian.
Như vậy, liền từ cửa sổ đi ra!
Nam Cung Vũ Huyên suy nghĩ một chút, quyết định từ cửa sổ đi ra.
Đi đến trước cửa sổ, mở cửa sổ ra một cái khe hở, quan sát tình huống bên ngoài.
Ngoài cửa sổ, là hồ sen.
Từ trên xuống dưới quan sát bốn phía của hồ sen.
Không có người.
Nam Cung Vũ Huyên mở cửa sổ ra, sau đó phi thân mà ra.
Giống như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ nhàng điểm chân trên lá sen, Nam Cung Vũ Huyên sắp đến cầu nhỏ giữa hồ sen.
Nhưng là vừa tới cầu nhỏ, Nam Cung Vũ Huyên liền nhăn mi.
Nơi này trống trải như vậy, rất dễ dàng bị phát hiện.
Ngẩng đầu nhìn nóc nhà làm từ ngói lưu ly.
Nam Cung Vũ Huyên lắc mình bay lên.
Nam Cung Vũ Huyên biết, nếu như ở chỗ này càng lâu thì càng nguy hiểm, cho nên phải dùng tốc độ nhanh nhất thoát thân.
Thân ảnh, giống như một vệt tia chớp màu đen lướt trên nóc nhà.
“Người nào?!”
Một trạm gác ngầm trước mặt nàng phát hiện có bóng người đi tới hướng bọn họ, quát.
Nam Cung Vũ Huyên giảm tốc độ, bình tĩnh nhìn bảy người trước mặt.
Theo ánh mắt cẩn thận của bọn họ có thể đoán được bọn họ là trạm gác ngầm trong Tư Không phủ.
Chân mày nhíu chặt.
Tư Không Minh tên già thành tinh kia, phòng vệ quả nhiên đủ sâm nghiêm, ngay cả nóc nhà cũng an trí trạm gác ngầm.
“Ngươi tới Tư Không phủ làm chi?”
Một nam tử có vẻ như là đội trưởng trạm gác ngầm này hỏi.
“…”
Nam Cung Vũ Huyên đương nhiên sẽ không trả lời, hai ngón trỏ chỉ về phía nam tử kia.
Trong không khí, một dòng khí trong suốt mà mắt thường khó có thể phát hiện đánh chính xác đến nam tử.
“Phụt ——”
Nam tử phun ra một ngụm máu tươi, trợn ngược mắt, không thể tin nhìn tiểu thiếu niên khoảng mười ba bốn tuổi trước mặt.
Miệng chưa máu há lại ngậm, còn chưa kịp ra tiếng thì thân mình hắn liền đổ xuống.
Nhóm người trong đội gác trạm cùng hắn cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, rút bội kiếm ra, đánh úp về Nam Cung Vũ Huyên.
Thân mình Nam Cung Vũ Huyên nhỏ nhắn xinh xắn, động tác linh hoạt, chỉ di chuyển một vòng trước mặt bọn họ. Trước lúc bọn họ kịp phản ứng thì mũi kiếm của sáu mũi kiếm đã bị bẻ gẫy.
Mũi kiếm màu bạc lóe ánh sáng lạnh, bị Nam Cung Vũ Huyên kẹp ở giữa hai ngón tay.
Khởi động nội lực, Nam Cung Vũ Huyên phi thân đến phía trên sáu người, sau đó ném mũi kiếm trong tay.
Mũi kiếm có đan xen nội lực mạnh mẽ của Nam Cung Vũ Huyên giống như có ánh mắt, phân biệt đâm vào trong cơ thể sáu người.
Thân mình sáu người đồng thời cứng đờ, sau đó như bị rút hết tất cả khí lực, yếu đuối từ nóc nhà rơi xuống.
Chiêu thức sắc bén, thủ pháp hung ác dứt khoát, khác biệt một trời một vực với khuôn mặt nhỏ nhắn dễ bị bắt nạt thuần khiết dễ bị lừa kia.
Nam Cung Vũ Huyên một kích thành công, không dây dưa dài dòng, rõ ràng lưu loát dọa người.
Giải quyết bảy người bằng tốc độ nhanh nhất, sau đó tiếp tục lắc mình rời đi.
“Đứng lại!”
Phía sau truyền đến tiếng hét phẫn nộ.
Khoảng chừng ba mươi bốn mươn ám vệ hắc y đang đuổi theo.
Nam Cung Vũ Huyên quay đầu, tầm mắt rất tinh chuẩn tập trung lên thân ảnh Tư Không Minh được bao vậy bởi đám ám vệ, lạnh lùng liếc nhìn ông một cái, sau đó quay đầu lại, tốc độ nhanh hơn.
Rất nhanh liền biến mất trước mặt mọi người.
Ba mươi bốn mươi ám vệ đuổi tới nhìn thấy đồng bạn đã tắt thở, sau đó nhìn phương hướng Nam Cung Vũ Huyên biến mất.
Nhất thời bọn họ cảm thấy mất đi năng lực nói chuyện.
Bọn họ chẳng qua là nghe thấy trên nóc nhà có tiếng bước chân hỗn loạn, sau đó liền lập tức đuổi theo, nhiều nhất chưa tới thời gian một chén trà, nhưng là đối phương lại giải quyết hết bảy huynh đệ của bọn họ.
Khinh công quỷ dị như vậy, hơn nữa chiêu thức hung ác dứt khoát như vậy.
Võ công của đối phương, có thể nói là khủng bố.
Tư Không Minh lại là trừng đến mức mắt sắp lồi ra ngoài.
Nếu như ông không nhìn lầm mà nói, đó hẳn là Nam Cung Vũ Huyên!
Nhưng là cái nhìn thoáng qua vừa nãy, cặp mắt hôm qua ông chỉ thấy tràn ngập khủng hoảng cùng mất khống chế kia nay chỉ còn một mảnh ác nghiệt, không chút cảm xúc.
Nam Cung Vũ Huyên?!
Đồng tử Tư Không Minh đột nhiên co rụt lại, sau đó xoay người hướng về phía thư phòng mà đi.