Tuyệt Sắc Yêu Nghiệt Ngoạn Chuyên Sủng

Quyển 2 - Chương 8: Ra tay

Trong tầng hầm bí mật.

Viên dạ minh châu thô to như miệng chén phát ra ánh sáng lạnh âm u, chiếu sáng bên trong.

Tuy rằng nơi này không lớn, nhưng là bài trí cực cầu kỳ, thậm chí có thể nói là hoa lệ.

Một bạch y nữ tử quỳ trên mặt đất, một nam tử y phục dạ hành đứng đưa lưng về phía nàng, chắp tay sau lưng.

“Chủ thượng?”

Trong tiếng nói kiều mỵ của nữ tử lộ ra nhàn nhạt không hiểu rõ.

Nàng không hiểu rõ vì sao chủ thượng không cho nàng đứng dậy.

Nàng hẳn là… Không có phạm sai lầm nha?

“Ai cho phép ngươi tự tiện làm việc?”

Thanh âm trầm thấp của nam tử vang lên, trong đó lộ ra vẻ lo lắng.

“…”

Nữ tử nhăn mi, nhìn tấm lưng cao lớn của nam tử.

“Ngọc Dung không hiểu, cầu chủ thượng chỉ rõ.”

Nàng cũng chưa tự tiện làm chuyện gì, mọi thứ đều nghe theo lời căn dặn của chủ thượng mà làm a.

“Hừ!”

Nam tử hừ lạnh một tiếng:

“Ngươi nói với tên ranh con chết tiệt đó cái gì? Ai cho phép ngươi tự tiện khuyên hắn phải nghe lời?”

“…”

Qua sự nhắc nhở của nam tử, đôi mắt nữ tử trợn to, rõ ràng là nhớ ra cái gì.

Chẳng lẽ bởi vì lời của nàng, làm cho người nọ nghi ngờ?

“Chủ thượng! Ngọc Dung biết tội, khẩn cầu chủ thượng trừng phạt.”

Nữ tử mang dáng vẻ phục tùng giọng nói dễ nghe.

Chết tiệt!

Nàng vốn muốn giúp chủ thượng, nhưng nếu là vì như vậy khiến cho kế hoạch của chủ thượng thất bại mà nói, nàng muôn lần chết cũng khó mà đền tội!

“Trừng phạt đương nhiên là có, nhưng là hiện tại không phải thời điểm, ghi nhớ, chờ mọi chuyện thành công — liền tính toán rõ ràng.”

Nam tử vô tình mở miệng:

“Tiểu tử bên người nó có lai lịch gì, ngươi tìm hiểu kỹ càng chưa?”

“Hồi chủ tử, đó là một nữ tử. Lai lịch không đơn giản.”

“Nữ tử?”

Nam tử y phục dạ hành sửng sốt một chút, lập tức cười nhe răng.

“Ha ha, thì ra là thế.”

Vẻ tối tăm lúc trước dường như bị quét đi:

“Vậy nàng cụ thể có lai lịch gì?”

Từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân a.

Hiện tại, lại có thêm một vương bài đối phó thằng nhóc!

“Nàng tên là Nam Cung Vũ Huyên, nghe nói là bị Đại thiếu gia, à không, là bị Tư Không Huyền Dịch nhặt được. Hơn nữa có quan hệ không phải là ít với Thái Tử, Thái Tử Quy Hải quốc, Thượng Quan Tuyệt Trần, Gia Cát Mặc Húc, Công Tôn Lưu Dạ cùng Đông Phương Dật Hàm còn có bốn vị Viện trưởng Triêu Dương học viện.”

Ngọc Dung đem tin tức nàng biết báo với nam tử.

“…”

Nam tử trầm ngâm sau một lúc lâu.

“Theo ý của ngươi, ngươi đã có được lòng tin của Nam Cung Vũ Huyên?”

Nếu như không lấy được lòng tin mà nói, chỉ sợ Nam Cung Vũ Huyên cũng sẽ không đem nhưng lời này nói cho nàng.

“Đúng thế.”

Ngọc Dung gật đầu nói:

“Thuộc hạ còn có được sự đồng ý của nàng.”

“Đồng ý? Chuyện gì?”

Trong giọng nói của nam tử có chút kinh ngạc.

“Nàng đồng ý giúp thuộc hạ khuyên Tư Không Huyền Dịch nghe theo lời chủ tử nói.”

Nam tử nghe xong lời Ngọc Dung nói, thoải mái cười lớn:

“Ha ha ha… Ngọc Dung a, ngươi làm rất tốt.”

Nói xong, nam tử chậm rãi xoay người, nhìn Ngọc Dung còn quỳ trên mặt đất.

“Nếu như nàng thật sự có thể khuyên được ranh con kia, như vậy trách phạt của ngươi có thể miễn.”

Tia sáng của dạ minh châu chiếu rõ dung mạo của nam tử.

Nam tử mặc y phục da hành này rõ ràng chính là chủ nhân của Tư Không phủ, Đại tướng quân của Hiên Viên quốc, phụ thân của Tư Không Huyền Dịch —— Tư Không Minh!

“Đa tạ chủ thượng.”

“Ừm, đứng dậy đi.”

Nam tử dường như đối với việc Ngọc Dung lấy được lòng tin của Nam Cung Vũ Huyên rất vừa lòng, mở miệng cho nữ tử quỳ trên mặt đất đứng dậy.

“Tạ chủ thượng!”

Ngọc Dung đáp, từ trên mặt đất đứng dậy.

“Ngụy trang của ngươi còn phải tăng thêm nữa, bây giờ đi quan sát Lâm Hiểu Nhã, phải quen với từng lời nói cử chỉ mới được.”

Nam tử lạnh nhạt nói.

“Dạ, thuộc hạ tuân mệnh.”

Ngọc Dung lĩnh mệnh, vừa muốn nâng bước, lại bị nam tử gọi lại:

“Đợi đã!”

Nghe thấy mệnh lệnh của nam tử, Ngọc Dung xoay người, cúi đầu nghe lời kế tiếp nam tử muốn nói.

“Nếu như Nam Cung Vũ Huyên gì đó không dễ khống chế, ngươi liền trực tiếp bắt nàng lại. Thêm một vương bài đối phó với thăng nhóc, càng không sợ thằng ranh kia không nghe lời!”

“Vâng.”

Ngọc Dung lại lĩnh mệnh, sau đó xoay người, đi đến góc tường của mật thất, tìm đúng hòn đá, dùng sức nhấn một cái.

Một mặt tường của mật thất bắt đầu chuyển động thật chậm.

Chờ đến lúc vắt tường dừng chuyển động, phía sau nó là một cánh cửa nhỏ.

Trong mật thất này lại có thêm một mật thất.

Ngọc Dung mở cửa ra, đi vào.

Thân ảnh nổi bật kia rất nhanh liền biến mất trong bóng tối.

Nam tử nhìn về phương hướng Ngọc Dung rời đi một lúc lâu, sau đó xoay người rời khỏi mật thất.

Trong mật thất nhỏ của mật thất.

Mật thất nhỏ được chiếu sáng bởi cây đuốc trên vách tường, một l*иg giam bằng sắt đặt ở ngay chính giữa mật thất nhỏ, l*иg giam không quá lớn nhưng lại chiếm một nửa không gian của mật thất nhỏ.

Nữ tử đứng ở trước sắt l*иg, sau một lúc lâu, ngồi trên chiếu, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng dáng mặc y phục màu trắng xám giống hệt nàng đang đưa lưng về phía nàng.

Bóng dáng trong l*иg dường như không hề phát hiện sự tồn tại của nàng, vẫn bình tĩnh ngồi trên bồ đoàn, gõ mõ phía trước.

“Cốc cốc cốc…”

Tiếng gõ mõ có tiết tấu rõ ràng quanh quẩn trong mật thất nhỏ, một giây cũng không ngừng lại.

Hai người vẫn duy trì tư thế như vậy.

Một người trong l*иg, một người ngoài l*иg. Một người trong lòng không suy nghĩ bất kỳ chuyện gì chỉ chuyên tâm gõ mõ. Một người mắt nháy cũng không nháy nhìn chằm chằm phía trước.



“Tư Không Huyền Dịch… Trở lại.”

Không biết qua bao lâu, Ngọc Dung lên tiếng, nhưng thân mình cũng không nhúc nhích.

Động tác gõ mõ của nữ tử trong l*иg dừng lại trong chớp mắt rồi khôi phục tiết tấu trước kia, giống như khoảnh khắc dừng lại kia chỉ là ảo giác.

“Lâm Hiểu Nhã, nhi tử bảo bối của ngươi trở lại, nhưng lại gọi ta là mẫu thân nha.”

Ngọc Dung thấy Lâm Hiểu Nhã không có phản ứng, tiếp tục khoan thai nói.

Lâm Hiểu Nhã đối với lời của nàng như không nghe thấy, vẫn chuyên chú gõ mõ.

“Thì ra là thế, xem ra ta học không đủ.”

Ngọc Dung thấy Lâm Hiểu Nhã có phản ứng như thế, lẩm bẩm nói.

Thái độ hôm nay của nàng đối với Tư Không Huyền Dịch quá mức nhiệt tình, không có lạnh nhạt như Lâm Hiểu Nhã.

Nàng cho rằng, Lâm Hiểu Nhã tuy rằng lạnh nhạt, nhưng dù sao cũng là nhi tử duy nhất nên sẽ khác biệt, nhưng xem tình hình trước mắt …

“À đúng rồi!”

Đột nhiên Ngọc Dung như nhớ ra cái gì:

“Ha ha, ngươi còn không biết đi, lần này Tư Không Huyền Dịch không trở về một mình, còn dẫn theo một nữ tử nha. Ha ha, rất có thể sẽ trở thành nhi tức tương lai của ngươi đó.”

Thân mình Lâm Hiểu Nhã cứng đờ, động tác gõ mõ lại bị khựng trong giây lát.

Ngọc Dung thấy bà có phản ứng, khóe miệng giương lên một nụ cười lạnh, tiếp tục nói:

“A, ngươi nói xem, nếu như ta lôi kéo nữ tử kia giúp đại nhân, vậy Tư Không Huyền Dịch có thể bị đánh gục hay không? Ha ha ha, dựa theo biểu hiện mức độ để ý của nó về nàng ta, rất có thể sẽ vì nàng mà đồng ý làm chuyện mà hắn không muốn làm nha.”

Ngọc Dung tự hỏi tự đáp.

Tiếng gõ mõ thanh thúy cuối cùng cũng dừng lại.

Lâm Hiểu Nhã đứng lên, xoay người nhìn về phía trên Ngọc Dung ngồi trên mặt đất:

“Cho dù quyền thế danh lợi đến mức nào cuối cũng cũng thành một nắm đất vàng mà thôi, thân phận địa vị cũng không phải chỉ là gió thoảng mây bay, tài phú danh vọng cuối cùng cũng là hoa trong gương, trăng trong nước. Vì sao chỉ vì những thứ vật ngoại thân này mà để linh hồn mình bị vấy bẩn?”

Trong lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ này chất chứa “không ham không muốn” cửa người từng trải.

“Ha ha, Lâm Hiểu Nhã, ngươi nói với ta có tác dụng gì? Ta là người phàm tục, không có loại giác ngộ nhìn thấu hồng trần như ngươi. Ha ha, chỉ là, ngươi thật sự rất vô tình, ngay cả hài tử của mình cũng không quan tâm?”

Ngọc Dung châm chọc.

Hừ! Đây là thứ được gọi là lạnh nhạt nhìn chuyện đời sao?

Thật đúng là vô tình đến cực điểm!

Nhi tử của mình đang ở hiểm cảnh, lại còn có thể thờ ơ bàn về đạo phật với nàng.

“Con cháu đều có phúc của con cháu, đường của Dịch Nhi nó sẽ tự lựa chọn, mặc kệ đúng hay không thì lựa chọn cũng là lựa chọn, ta không có tư cách tham gia. Cho nên không cần lo lắng.”

Thản nhiên nói xong, Lâm Hiểu Nhã lại ngồi lên bồ đoàn.

“Cộc cộc cộc ——”

Tiếng gõ mõ thanh thúy vang lên, tiết tấu kia như lẫn vào mỗi ngõ ngách trong mật thất nhỏ.

= = = = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = = =

“Huyền Dịch ca ca, muội…”

Nam Cung Vũ Huyên ngồi ở ghế trên, khửu tay đặt ở trên bàn, đôi tay chống cằm, nhìn Tư Không Huyền Dịch ở đối diện như có chút suy nghĩ, muốn nói lại thôi.

“Hửm?”

Tư Không Huyền Dịch từ trong suy nghĩ của bản thân trở về, ngẩng đầu:

“Ha ha, Huyên Nhi có lời gì muốn nói?”

Nha đầu kia, hôm nay sao lại ấp a ấp úng?

Chẳng lẽ nàng đang âm mưu làm loạn gì?

Trong lòng Tư Không Huyền Dịch kéo vang chuông cảnh báo, hồ nghi nhìn Nam Cung Vũ Huyên.

Hắn không thể không cẩn thận một chút a! Bởi vì mỗi lần nha đầu kia có âm mưu làm loạn thì người gặp xui xẻo luôn là nhóm bọn hắn!

Nay nhóm bọn họ không ở đây thì chẳng khác nào nếu như có người muốn gặp xui xẻo thì chỉ có một mình hắn chịu đựng.

“A, muội, muội chỉ là muốn biết, bá mẫu bà ấy là dạng người như thế nào a?”

Nam Cung Vũ Huyên cắn răng một cái, hỏi ra.

Dù sao nàng có loại dự cảm, bá mẫu từ trong miệng Tư Không Huyền Dịch và bá mẫu nàng nhìn thấy chắc chắn sẽ khác nhau.

“Mẫu thân huynh?”

Tư Không Huyền Dịch nhìn về phía Nam Cung Vũ Huyên, cười nói:

“Ha ha, mẫu thân huynh là một người không them quan tâm bất kỳ chuyện gì trừ chuyện của huynh. Kỳ thật đối với huynh, mặt ngoài mẫu thân cũng rất lạnh nhạt, nhưng là quan tâm xuất phát từ đáy lòng dấu thế nào cũng không được. Lúc huynh mới ba tuổi, từng bị cảm lạnh phát sốt lại không có đại phu, lúc sốt ba ngày ba đêm sắp chết, là mẫu thân đã cứu huynh.”

Tư Không Huyền Dịch tạm dừng một lúc lâu, có chút châm chọc cười cười:

“Ha ha, Tiểu Huyên Nhi nhất định sẽ thấy kỳ lạ, ta là Đại thiếu gia Tư Không phủ, vì sao lại không có đại phu? Ha ha, từ khi huynh vừa sinh ra liền sống trong một tiểu viện với mẫu thân, chỉ có huynh và mẫu thân sống cùng nhau, tự lực cánh sinh.

A, buồn cười a! Ngay cả hạ nhân cũng có nguyệt ngân nhưng Tư Không Minh lại ngay cả một cắc cũng chưa từng cho mẫu thân, tất cả mọi chi phí ăn mặc đều là mẫu thân tự mình giải quyết. Thức ăn do chính mình tạo ra, gạo là do viết thư hộ cho bọn hạ nhân mới có được. Mà tất cả đồ ăn cùng gạo đều là huynh ăn, mẫu thân chỉ ăn khoai lang mà thôi. Cho nên, thân thể này của huynh trừ bỏ máu là do Tư Không Minh cho, còn lại không liên quan chút nào đến Tư Không Minh.”

Giọng điệu của Tư Không Huyền Dịch rất bình tĩnh, nhưng là trong bình tĩnh này có rất nhiều chua xót làm cho người ta không dám đυ.ng vào.

Nam Cung Vũ Huyên, đứng dậy, đi đến bên người Tư Không Huyền Dịch, giang hai tay, ôm hắn chặt:

“Huyền Dịch ca ca, đều đã qua.”

“Ha ha, đúng vậy.”

Tư Không Huyền Dịch ôm Nam Cung Vũ Huyên vào trong lòng, để nàng ngồi trên đùi mình, vùi đầu vào mái tóc của nàng, hít thật sâu hương thơm của nàng:

“Huynh tiếp tục kể cho muội nghe, được chứ?”

Hương vị của nàng, không hiểu sao lại khiến hắn an tâm, ngay cả tâm tình rầu rĩ vừa rồi cũng phai nhạt đi nhiều.

Hiện tại hắn muốn tìm một người, hảo hảo nói hết tất cả.

“Ừ.”

Nam Cung Vũ Huyên tựa vào trong lòng hắn, gắt gao ôm lấy hắn, dường như muốn hắn cảm giác được sự tồn tại của nàng.

“Mẫu thân từng nuôi một con gà mái con, nuôi lớn rồi nó đẻ trứng, mỗi ngày một trứng. Mà trứng đó, đều vào trong bụng của huynh. Sau này gà mái chết, không còn trứng nữa. Nhưng là muội biết không, sau đó mẫu thân sé ra sông ngoài thành câu cá, rồi làm cho huynh ăn. Lúc ban đầu huynh không biết thứ huynh ăn không chỉ là cá mà còn là tín ngưỡng của mẫu thân. Cho đến một lần, huynh vô tình thấy mẫu thân vừa gϊếŧ cá vừa rơi nước mắt, dù tay bà run lẩy bẩy vẫn làm thịt cá. Từ đó trở đi ta sống chết cũng không chịu ăn cá. Sau đó liền là lần ta cảm lạnh, mẫu thân ở ngoài thư phòng của Tư Không Minh quỳ ba ngày ba đêm mới cầu xin lão mời đại phu đến chữa trị cho ta. Sau khi đại phu đến đây, ông ấy nói nếu trễ hơn nửa canh giờ ta cũng đã …”

Nam Cung Vũ Huyên ôm Tư Không Huyền Dịch thật sự chặt rất chặt:

“Huyền Dịch ca ca, đều đã qua.”

Nàng không biết, trừ bỏ câu “Đều đã qua” này nàng còn có thể nói cái gì khác.

“Ừm, huynh biết.”

Tư Không Huyền Dịch thản nhiên nói:

“Bất quá, lần trở về này, mẫu thân thật sự thay đổi một chút, tươi cười hơn, cảm tình cũng nhiều hơn.”

“Huyền Dịch ca ca huynh biết không? Bá mẫu bà ấy muốn muội khuyên huynh nghe lời Tư Không Minh.”

Thân mình Tư Không Huyền Dịch cứng đờ:

“Cái gì?”

Lúc trước khi mẫu thân muốn hắn nghe lời Tư Không Minh, hắn chỉ cho là mẫu thân lo lắng hắn không nghe lời khiến cho Tư Không Minh tức giận, Tư Không Minh sẽ làm ra chuyện bất lợi với hắn.

Nhưng là, nếu như mẫu thân nói với Tiểu Huyên Nhi mà nói, vậy đã nói rõ, mẫu thân hạ quyết định là quyết tâm muốn hắn nghe lời Tư Không Minh?

Mẫu thân vì sao lại như vậy?

“Huyền Dịch ca ca thực sự xin lỗi.”

Nam Cung Vũ Huyên đột nhiên nói lời xin lỗi.

Tư Không Huyền Dịch nhìn về phía nàng, không rõ hỏi:

“Tiểu Huyên Nhi, muội, muội làm sao vậy?”

Nam Cung Vũ Huyên vùi đầu vào trong lòng hắn, rầu rĩ nói:

“Muội đang hoài nghi… Bá mẫu này, không phải mẫu thân của huynh, rất mới có thể là giả mạo.”

“…”

Thân mình Tư Không Huyền Dịch cứng đờ.

Giả mạo… Giả mạo…

Sau một lúc lâu, Tư Không Huyền Dịch rốt cục mở miệng:

“Có lẽ… Có khả năng này.”

Lần này mẫu thân đích thực có rất nhiều chỗ khác biệt.

Lúc trước, hắn vẫn không dám nghĩ như vậy, bởi vì mẫu thân là người hắn yêu nhất, hắn căn bản là không thể nghĩ như vậy.

Nhưng nghe Tiểu Huyên Nhi nói một câu như vậy, cẩn thận suy nghĩ, đích thực rất có khả năng như vậy!

“Vậy… Chúng ta muốn thăm dò thử sao?”

Nam Cung Vũ Huyên hỏi.

“…”

Tư Không Huyền Dịch trầm mặc một lúc lâu, rốt cục gật đầu.

“Ừ, thử! Nếu như là thật, huynh đi bồi tội là được.”

Hắn hiện tại lo lắng nhất, chính là mẫu thân này là giả.

Bởi vì, nếu như đây là giả, vậy nhất định là người của Tư Không Minh, cũng đã nói rõ, mẫu thân thật sự hiện tại rơi vào trong tay Tư Không Minh!

Tư Không Minh… Tư Không Minh!

“Huyền Dịch ca ca, đừng lo lắng. Muội nghĩ nếu như này là giả, Tư Không Minh cũng không dám đối với bá mẫu thật sự làm cái gì, bởi vì bá mẫu thật sự là vương bài trong tay hắn để kiềm chế ngươi, cho nên sự an toàn của bá mẫu tạm thời không phải lo.”

Nam Cung Vũ Huyên tuy rằng dùng hai chữ “nếu như” để nói đây là giả thiết, nhưng hoàn toàn lại là đang trấn an Tư Không Huyền Dịch.

Trong lòng nàng lúc này về cơ bản đã muốn xác định “Bá mẫu” này là giả!

Hơn nữa, nàng đã suy nghĩ đến nên dùng cách nào để cứu bá mẫu thật sự ra!

= = = = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = = =

“Huyên Nhi đến đây rồi? Dịch Nhi đâu?”

Mẫu thân Tư Không Huyền Dịch nhìn về phía cửa, nhưng là không có thấy thân ảnh Tư Không Huyền Dịch.

“Hì hì, hồi bá mẫu, Huyền Dịch ca ca đi gặp bá phụ.”

Nam Cung Vũ Huyên cười nói.

“Hả? Sớm như vậy? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Ừm.”

Nam Cung Vũ Huyên gật gật đầu, mặt lộ vẻ xấu hổ:

“Bá mẫu, thực sự xin lỗi, Huyên Nhi cũng không thuyết phục được Huyền Dịch ca ca. Hôm nay huynh ấy chính là đi từ chối bá phụ.”

Cúi đầu ra vẻ áy náy, kỳ thật giờ phút này nàng cũng đang che dấu nỗi lo của bản thân.

Hừ hừ! Đây chính là cách mà tối hôm qua bọn họ nghĩ ra.

Để cho Tư Không Minh cho rằng vô vọng.

Nếu như thật sự có bá mẫu thật giả mà nói, như vậy lão lập tức sẽ lật quân bài chưa lật cuối cùng.

Tuy rằng tối hôm qua Tư Không Huyền Dịch không đồng ý làm như vậy, bởi vì hắn biết làm như vậy mà nói, rất mới có thể sẽ liên lụy đến Nam Cung Vũ Huyên.

Nhưng là Nam Cung Vũ Huyên lại chết sống kiên trì làm như vậy, bởi vì tình huống này chính là cách nhanh nhất.

Ở trong lòng Nam Cung Vũ Huyên, bá mẫu là người quan trọng nhất của Huyền Dịch ca ca, cho nên nhất định phải nhanh chóng cứu ra mới được.

Mà sự lo lắng của Huyền Dịch ca ca so với bá mẫu mà nói căn bản chính là một nhúm lông đỏ mà thôi. Huống chi, nàng tin tưởng bản thân có mình năng tự bảo vệ.

“Cái gì?!”

Trong mắt mẫu thân Tư Không Huyền Dịch hiện lên vẻ lo lắng, âm trầm nói:

“Nói cách khác, con vô dụng sao?”

Nam Cung Vũ Huyên giống như bị sự đột nhiên biến đổi của nàng làm cho sợ hãi, hốt hoảng ngẩng đầu, trong mắt to lóe ra tia sáng sợ hãi:

“Bá, bá, bá mẫu, người, người, người làm sao vậy?”

Trong tiếng nói trong veo mang theo chút cảm giác run rẩy, bại lộ sự luống cuống của nàng.

“Hừ! Làm sao?”

Mẫu thân Tư Không Huyền Dịch cười lạnh.

“Ta không làm sao cả a.”

“Người, người, người đừng như vậy, Huyên, Huyên, Huyên Nhi sẽ, sẽ, sẽ sợ hãi.”

Thân mình nhỏ nhắn xinh xắn của Nam Cung Vũ Huyên lạnh run, trong mắt to dường như có bọt nước lóe ra, giống như là một tiểu bạch thỏ sợ hãi đại sói xám.

“Hừ!”

Mẫu thân Tư Không Huyền Dịch hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt âm trầm tới gần Nam Cung Vũ Huyên.

Nếu tiểu tử Tư Không Huyền Dịch đã dầu muối đều không vào như thế, vậy cũng đừng trách nàng chấp hành kế hoạch thứ hai của chủ tử!

“Người, người, người đừng, đừng, đừng tới đây, ô ô ô, đừng lại đây a!”

Toàn thân Nam Cung Vũ Huyên run rẩy khóc ra tiếng.



“Ngươi nói cái gì?!”

Thái dương Tư Không Minh nổi gân xanh, trợn to mắt nhìn Tư Không Huyền Dịch đối diện mặt không chút thay đổi.

“Tư Không Đại tướng quân chẳng lẽ là già rồi, ngay cả thính giác cũng kém đi sao?”

Tư Không Huyền Dịch liếc nhìn Tư Không Minh tức giận đến không nhẹ:

“Ta nói ta nhất định phải có được binh phù, không có khả năng trả lại cho ngươi.”

“Ngươi! Ngươi! Ngươi…”

Tư Không Minh run rẩy chỉ tay về phía Tư Không Huyền Dịch, muốn nói cái gì, lại bị Tư Không Huyền Dịch đánh gãy.

“Ha ha, Tư Không Đại tướng quân nếu đã già, thành nỏ mạnh hết đà, vậy cần gì không chấp nhận được bản thân đã già, muốn tiếp tục chiếm giữ binh phù? Binh phù món đồ thú vị này, nhưng là không thích hợp ở trong tay một lão nhân ở tuổi xế chiều đâu.”

Tư Không Huyền Dịch châm chọc.

“Ngươi hô ——, ngươi giỏi a! Giỏi lắm giỏi lắm!”

Tư Không Minh thở hổn hển, ổn định tâm tình sắp nổ tung của ông.

Tư Không Huyền Dịch nhíu nhíu mày, xuyên tạc ý trong lời Tư Không Minh:

“A, kỳ thật sau khi rời khỏi ổ khất cái Tư Không phủ này, ta sống rất tốt nha.”

Tư Không Huyền Dịch rất nể tình mà “tán thành” lời Tư Không Minh nói.

Nhưng mà cũng chính vì “nể tình”, cho nên nét mặt già nua của Tư Không Minh hết đen rồi lại trắng.

“Tư, Không, Huyền, Dịch, xem ra ngươi quyết định rượu mời không uống muốn uống rượu phạt nha?”

Tư Không Minh nghiến răng nghiến lợi gọi tên Tư Không Huyền Dịch.

Nếu như như thế, vậy cũng đừng trách ông không niệm tình phụ tử, cứng rắn!

Tư Không Huyền Dịch coi như không thấy cơn giận dữ của Tư Không Minh, dường như đang suy nghĩ chuyện quan trọng gì đó.

Sau một lúc lâu, Tư Không Huyền Dịch vẫn bảo trì dáng vẻ trầm tư.

Tư Không Minh trong khoảng thời gian ngắn này, lại làm cho ông cảm thấy trong quãng thời gian dài dằng dặc này thực yên tĩnh.

Nhưng thân là võ tướng như ông, kiên nhẫn cũng không nhiều, khuôn mặt già nua giả vờ bình tĩnh nhưng trong lòng đã muốn nổ tung.

Rốt cục, vẫn bộc phát!

“Dịch Nhi, nếu con hối hận về lời lúc nãy, phụ thân sẽ không trách cứ…”

Lời thổ lộ dịu dàng thâm tình của ông còn chưa nói xong, Tư Không Huyền Dịch đã đánh gãy.

“A, ta là thích uống thanh mai tửu của Tuyệt Trần làm ra hơn, vừa ngọt lành ngon miệng lại còn dễ uống. Nhưng là ha ha, say hay không lại tùy vào mỗi người a!”

Tư Không Huyền Dịch vốn là đang nói cực kỳ nghiêm túc, nhưng là về sau đột nhiên nghĩ đến lần trước người nào đó xem thanh mai tửu thành trà, vừa chạm vào liền say, cuối cùng cười ra tiếng.

Nhưng là, tâm tình hắn sảng khoái vô cùng mà người nào đó lại là khó chịu đến cực hạn!

Tư Không Minh nghe hắn trả lời như vậy, trước mặt là bóng đêm, suýt chút nữa xỉu mất:

“Tư, Không, Huyền, Dịch! Ngươi đã ngoan cố không thay đổi, vậy cũng đừng trách Bản tướng quân không nói tình cảm.”

Tư Không Huyền Dịch vừa nghe lời này, trong lòng cười cười.

Tình cảm? Tư Không Minh lão lúc nào từng nói tới tình cảm với hắn và mẫu thân?

Nếu như Tư Không Minh lão mà nể tình thì mặt trời hẳn là không bao giờ mọc?

“Người tới!”

Tư Không Minh lớn tiếng gọi, tiếng nói vừa dứt, một nhóm hộ viện mặc giáp liền nối đuôi nhau mà tiến vào thư phòng.

“Bắt lấy nó!”

Tư Không Minh chỉ vào Tư Không Huyền Dịch, hạ lệnh.

Nhóm hộ viện cùng nhau lên, , ánh đao bóng kiếm chiêu nào chiêu nấy đều tàn nhẫn.

Bọn họ ở Tư Không phủ cũng đã lâu, đại nhân cũng không nói muốn để lại tính mạng, cũng không nói không để đối phương bị thương, cho nên mỗi người đều dùng hết toàn lực đánh tới.