Hứa Huyễn Sơn đi trước cầm quà của Trần Tự, đi tìm chỗ cất đi, Trần Tự cùng Cố Giai đi phía sau chậm rãi tới.
"Ngươi không mang bạn gái tới sao?" Cố Giai đi song song với Trần Tự, ánh mắt liếc trộm Trần Tự, nhỏ giọng hỏi.
"Ta có bạn gái hay không, ngươi không phải biết sao?" Trần Tự đối với câu hỏi của Cố Giai thì không hiểu lắm.
"Ngươi có bạn gái hay không, làm sao ta biết, ta cũng không phải ngươi..." Cố Giai muốn nói lại thôi.
Hai tay Cố Giai vắt chéo sau lưng, đầu hơi rủ xuống, nhìn xuống mặt cỏ.
"Ta không có ý đó, không phải gần đây ta bận ghi hình sao? Vừa về không đi tìm đồng nghiệp, chính là đi tìm ngươi, làm sao có thời gian đi tìm bạn gái." Trần Tự giải thích nói.
Trần Tự mắt nhìn Cố Giai cúi đầu đi đường, bởi vì sắc trời quá tối, hắn cũng không rõ Cố Giai đang nghĩ gì.
"Được được, ta đây không phải là quan tâm cha nuôi của con gái mình sao? Nếu ngươi có bạn gái, mang tới đây để ta tham mưu giúp cho." Cố Giai ngẩng đầu nhìn Trần Tự.
"Vậy ta chỉ có thể cảm ơn ngươi rồi." Trần Tự trợn mắt nói.
Cố Giai lập tức nở nụ cười, dáng cười như hoa mới nở, sau đó vỗ vỗ sau lưng Trần Tự
"Tốt rồi, đừng lề mề nữa, chúng ta nhanh vào thôi, ngươi nhìn bọn họ đi, đều đang đợi ngươi cắt bánh đấy." Trần Tự chỉ vào chỗ ngồi của mọi người.
Cố Giai vội ho một tiếng, thu hồi lại dáng cười, bước chân nhanh hơn rất nhiều, nàng nhỏ giọng nói ra: "Đều tại ngươi, ai bảo ngươi tới muộn."
"Rồi rồi, đều tại ta, đều tại ta, để tí nữa ta tự phát mình ba chén, được chưa?" Trần Tự ôm bả vai Cố Giai, sau đó thuận thế đẩy nàng đi.
"Cố Giai tuy ba mươi tuổi ,nhưng làn da vẫn mịm màn đấy." Trần Tự cảm nhận dư vị vừa rồi.
Hai người đi tới bài dàn, Trần Tự nhìn thoáng qua, phát hiện còn một chỗ trống, ngay tai bên cạnh Vương Mạn Ny.
Bên tay trái Vương Mạn Ny là bạn trai của nàng, Lương Chính Hiền, bên tay phải không có ai ngồi, hẳn là do Hứa Huyễn Sơn hay Cố Giai cố ý lưu lại đấy.
"Ca, ngươi thế nào giờ này mới đến, có muốn ngồi chỗ ta không?" Người mở miệng chính là Trần Húc, hắn ngồi bên cạnh Lương Chính Hiền.
"Không cần, ngươi cứ ngồi chỗ của mình đi, ta đến chỗ này ngồi được." Trần Tự chỉ chỉ nói ra.
Nói xong, Trần Tự ngồi vào bên cạnh Vương Mạn Ny, nhìn bạn trai Vương Mạn Ny cười cười.
Đối diện Trần Tự là Chung Hiểu Cần, mặt nàng không chút biểu tình nhìn Trần Tự, Trần Tự nhìn nàng nhẹ gật đầu, cũng không nói gì.
Ngồi bên cạnh Chung Hiểu Cần là Du Du của công ty pháo hoa, nàng nhỏ giọng nói với Du Du gì đó, sau đó Du Du rời đi, kéo một nam tử anh tuấn trẻ tuổi tới ngồi chỗ nàng.
Chung Hiểu Cần đối với nam tử trẻ tuổi này nói cười, nhỏ giọng nói mấy câu, đem nam tử trẻ tuổi này chọc cười. Sau đó Chung Hiểu Cần còn liếc nhìn Trần Tự, vẻ mặt đắc ý ai cũng có thể nhìn ra.
Lúc này, Du Du của công ty pháo hoa đề nghị mọi người cùng nhau hát mừng ca khúc chúc mừng sinh nhật.
Ai nấy cũng nhao nhao gật đầu đồng ý.
"happy birthday to you, happy birthday to you...."
Sau khi ca khúc kết thúc, thanh âm vỗ tay vang lên, phụ thân Cố Giai cùng Hứa Tử Nghiên đẩy xe bánh ngọt đi chỗ khác.
"Mọi người đều biết ta là một người ngũ âm không đủ, nhưng hôm nay phụ tử hai người chúng ta muốn diễn tấu một ca khúc, gửi người chúng ta yêu nhất." Hứa Huyễn Sơn vui vẻ nói.
Hứa Huyễn Sơn ôm lấy Hứa Tử Nghiên đi tới bên cạnh đàn piano, hợp tấu một khúc. Xong việc, Cố Giai vui vẻ, mọi người cũng vì bọn họ mà chúc phúc.
Tiếp theo, Hứa Huyễn Sơn nhìn Cố Giai nói một đống câu buồn nôn, không có gì ngoài cảm tạ cùng yêu thương.
Thời điểm mọi người đang cảm động cùng hạnh phúc, đủ loại pháo hoa bắn lên không trung nở rộ.
Cũng đúng, sịnh nhật của bà chủ xương pháo, làm sao có thể thiếu pháo hoa được.
"Bành bành bành!"
"Oa, thật đẹp." Chung Hiểu Cần nói ra.
"Thật lãng mạn." Vương Mạn Ny hâm mộ nói.
"Lão bản thật ga lăng."
"Tỷ, chúc tỷ hạnh phúc."
...
Pháo hoa muôn màu, nở rộ trên công viên, đầy đủ loại màu sắc, chiếu sáng rọi công viên. Qua hồi lâu, pháo hoa mới dừng lại.
Sau khi pháo hoa chấm dứt, Hứa Huyến Sơn ở tại trước mặt mọi người, từ bên trong chiếc hộp lấy ra một chiếc nhẫn kim cương đặt chế, quỳ một chân trước mặt Cố Giai, đưa cho nàng. Từ đó có thể thấy được, lúc này Cố Giai có chút cảm động đấy.
"Cũng quá lãng mạn đi."
"Không ngờ tới lão bản lại có thiên phú như vậy."
"Về sau ta cũng phải tìm một lão chồng như vậy."
"Đây không phải tình yêu tốt nhất sao?" Vương Mạn Ny dựa đầu vào vai của Lương Chính Hiền, cảm động nói.
Hứa Huyễn Sơn cùng Cố Giai ôm nhau, chỉ là ánh mắt của Cố Giai lúc này đang nhìn một người khác, ánh mắt của hắn có chút cô đơn, không hiểu sao lại làm lòng Cố Giai đau xót.