Yến hội sinh nhật Cố Giai.
Hứa Huyễn Sơn vì sinh nhật 30 của Cố Giai mà tổ chức một bữa Party long trọng.
Hoa tươi phía trước mặt cỏ xếp hình thành hai số "3" và "0", tượng trương cho sinh nhật tuổi ba mươi của Cố Giai, phụ cận để các ngọn đèn nghệ thuật, còn có một cây đàn Piano màu đen, trên cây côi xung quanh còn có đèn pha bốn phía.
Sòng duối nhỏ bao quanh công viên, ở giữa sân có để một cái bàn dài mấy mét, bây giờ còn chưa tới thời điểm dùng cơm, phía trên đặt đầy hoa quả, rượu ngọt cùng một ít bánh ngọt, chuẩn bị để khách lót bụng trước. Nhìn ra. Hứa Huyễn Sơn vì sinh nhật của Cố Giai mà bỏ ra không ít tâm tư đấy.
"Cố Giai." Vương Mạn Ny tràn đầy nụ cười đi theo một nam tử trung niên, đưa tay hướng phía Cố Giai chào hỏi.
"Mạn Ny, cảm ơn ngươi đã tới sinh nhật của ta." Cố Giai mở rộng hai tay, cùng Vương Mạn Ny ôm một cái.
Vương Mạn Ny buông lỏng Cố Giai, vừa cười vửa nói: "Tiệc sinh nhật của ngươi, ta coi như ở nước ngoài cũng phải quay về."
"Vị này là bạn trai của ngươi đi." Cố Giai nhìn Vương Mạn Ny cùng nam tử nói ra.
"Đúng, hắn gọi là Lương Chính Hiền." Vương Mạn Ny ôm cánh tay Lương Chính Hiền, tựa đầu lên vai hắn, bộ dạng hạnh phúc không thôi.
"Lương tiên sinh ngươi khỏe, ta là Cố Giai." Cố Giai hào phóng cùng Lương Chính Hiền bắt tay.
""Cố tiểu thư, ngươi mạnh khỏe, chúc ngươi sinh nhật vui vẻ." Lương Chính Hiền dùng tiếng phổ thông nói ra.
"Mạn Ny, ngươi đã đến thì cứ thoải mái như người trong nhà đi, ta sẽ không tiếp đãi ngươi nữa." Cố Giai cười nói.
"Đi đi, ngươi tiếp đãi tiếp đi, ta cùng Chính Hiền tự tiếp đãi bản thân vậy." Vương Mạn Ny cầm cánh tay Cố Giai cười nói.
Vương Mạn Ny đi rồi, Cố Giai thỉnh thoảng nhìn trước cửa ra vào, tựa hồ đang chờ người nào tới.
"Tỷ khỏe." Trần Húc vừa tiến vào liền nhìn thấy được Cố Giai, liền đưa chay chào hỏi.
"Trần Húc, ngươi đã đến rồi." Cố Giai nhìn thấy Trần Húc tới, vẻ mặt tươi cười nói.
"Tỷ khỏe, sinh nhật vui vẻ." Trần Húc đưa cho Cố Giai một phần quà.
"Ngươi đến là được rồi, còn mang theo lễ vật làm gì?" Cố Giai nói ra.
"Nói như thế nào thì tỷ cũng chiếu cố ta lâu như vậy, không mua quà tặng làm sao dám đến?" Trần Húc cười nói.
"Được được, lễ vật này ta nhận, cảm ơn ngươi." Cố Giai thấy Trần Húc nói như vậy, chỉ có thể nhận lấy quà tặng.
"Đúng rồi, ca của ngươi có tới không?" Cố Giai giả bộ lơ đãng hỏi.
"Không biết, ca của ta gần đây rất bận, cũng không biết có thời gian không, hơn nữa hắn và chị dâu....lấy quan hệ với Chung Hiểu Cần, có lẽ không đến đi." Trần Húc tùy tiện nói.
"Ân, vậy sao?" thần sắc Cố Giai buồn bã.
Trần Húc cùng Cố Giai hàn huyên một hồi, Cố Giai lại đứng ở cửa ra vào.
Lúc này, Hứa Huyễn Sơn cùng Lương Chính Hiền trò chuyện về thời xưa của mình, kể ra câu chuyện khởi nghiệp.
Mà Vương Mạn Ny sau khi chơi đùa với Hứa Tử Nghiên xong, phát hiện tỷ muội thân thiết Chung Hiểu Cần còn chưa đến, liền đi tới bên cạnh Cố Giai hỏi tình huống.
"Cố Giai, Hiểu Cần sao lại chưa tới? Ngươi đã gọi điện cho nàng chưa?" Vương Mạn Ny bưng hai ly vang đỏ, chậm rãi đi tới bên cạnh Cố Giai đò hỏi.
"Một tiếng trước Hiểu Cần nói với ta vừa tan ca, đang cùng Chung Hiểu Dương đi đến bên này." Cố Giai tiếp nhận ly vang đỏ, nói ra.
"Chung Hiểu Dương? Ngươi còn mời hắn tới?" Vương Mạn Ny kinh ngạc nói.
"Không có a, bât quá ta vừa gọi cho Chung Hiểu Cần hắn nghe đấy, còn la hét muốn tới dự sinh nhật của ta, thuận tiện làm bữa cơm, người ta đã nói như vậy, ta cũng không thể không mời được." Cố Giai có chút phát sầu, nếu Trần Tự đến, nhìn thấy Chung Hiểu Cần cùng Chung Hiểu Dương một chỗ, hẳn là sẽ không vui.
"A, nghe nói Chung Hiểu Dương là một tên phú nhị đại, tuổi nhỏ hơn Hiểu Cần không ít, xem ra Hiểu Cần đến lúc đổi vận. Cũng không biết Trần Tự có tới hay không, Hiểu Cần cùng Trần Tự ly hôn mới được bao lâu, liền tìm được một tên phú nhị đại nhỏ tuổi hơn làm bạn trai. Nếu hắn nhìn thây vợ mình đi với một người trẻ tuổi, ưu tú, lại giàu, không biết có thể bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ không." Vương Mạn Ny khi thì vui vẻ, khi thì chau mày nói.
"Lại nói, Trần Tự hình như có bạn gái mới." Vương Mạn Ny đột nhiên nghĩ đến điều gì.
"Cái gì?" Trong lòng Cố Giai có chút cả kinh, vì che giấu thất thố nên uống một ngụm nhỏ.
"Là ai? Chúng ta quen sao?" Cố Giai cúi đầu nhìn bãi cỏ, ngón tay nắm chặt đế ly, trong nội tâm lộn xộn một mảnh.
"Ta đoán vậy, ngày hôm qua Trần Tự tới tiệm của ta mua một cái túi xách, hơn bốn mươi vạn tệ đấy. Ly hôn xong, Trần Tự hiện tại cam lòng tiêu tiền." Vương Mạn Ny chia sẻ tin tức bát quái của mình.
"Đúng không? Trần Tự sớm thoát khỏi ám ảnh ly hôn cũng là điều tốt, dù sao chúng ta đều là bạn cả." Thần sắc Cố Giai buồn rầu nói.
Lại quả nửa tiếng, sắc trời cũng dần tối, Trần Tự còn chưa tới, ngược lại Chung Hiểu Cần cùng Chung Hiểu Dương tới trước, Chung Hiểu Dương mua một bó hoa tươi làm quà, cùng Chung Hiểu Cần cười nói đi tới.
"Cố Giai, Mạn Ny." Chung Hiểu Cần nhìn thấy hai khuê mật tốt của mình, sôi nổi chạy tới.
"Hiểu Cần, ngươi tới rồi."
"Cố Giai, sinh nhật vui vẻ. Ngươi hôm nay thật xinh, một chút cũng không có dấu hiệu tuổi 30." Chung Hiểu Cần ôm lấy cổ Cố Giai chúc phúc nói.
"Không được, phải chúc ta trẻ mãi tuổi 18 19 a." Cố Giai bụm mặt nói.
Chung Hiểu Dương chỉ đứng ở bên cạnh, mang theo hoa tươi cùng quà tặng, cười đứng sau Chung Hiểu Cần.
"Vị này hẳn là Chung Hiểu Dương đi." Vương Mạn Ny đánh giá cái đuôi nhỏ của Chung Hiểu Cần.
"Ừ, là đệ đệ ta mới quen, hôm nay may có hắn đưa ta đến đây." Chung Hiểu Cần kéo Chung Hiểu Dương tới giới thiệu./
"Giai tỷ tỷ tốt, Mạn Ny tỷ tốt, ta là Chung Hiểu Dương, lần đầu gặp mặt xin chiếu cố nhiều hơn. Còn có, chúc tỷ sinh nhật vui vẻ" Chung Hiểu Dương bị Chung Hiểu Cần kéo qua, vui tươi hớn hở giới thiệu.
"Đệ đệ này của ngươi, thật anh tuấn. Nhìn các ngươi, không giống tỷ đệ mà giống tình lữ hơn." Vương Mạn Ny trêu ghẹo nói.
"Mạn Ny." Chung Hiểu Cần ngượng ngùng, lấy tay kéo Vương Mạn Ny, ý bảo nàng không cần nói nữa.
"hảo hảo, ta không nói nữa." Vương Mạn Ny cười hì hì.
Lúc này, ngoài trừ Trần Tự, trên cơ bản khách mời đã đến đông đủ. Cố Giai thở dài, cùng Vương Mạn Ny cùng Chung Hiểu Cần tiến vào trong.
Khi sắc trời hoàn toàn tối thui, ánh trăng hiện lên trời, những ngôi sao tỏa sáng trên bầu trời đêm. Công viên thắp sáng ngọn đèn làm những bông hoa xếp thành tuổi ba mươi càng thêm nổi bật, lúc này một người đi giày Tây, tay cầm hoa tươi, tay phải mang theo một túi quà từ bên ngoài đi tới.
"Là Trần Tự tới." Cố Giai vui vẻ nở nụ cười, tâm tình của nàng bắt đầu vui vẻ.
Cố Giai vỗ vỗ bả vai Hứa Huyễn Sơn, ý bảo cùng tới nghênh đón.
"Trần Tự, sao ngươi tới muộn vậy." Cố Giai nhỏ giọng oán giận nói.
Ngữ khí Cố Giai lúc này, giống như cô vợ nhỏ bị ủy khuất vậy.
"Bận chút việc công ty, bằng không đã sớm tới rồi." Trần Tự đem bó hoa đưa cho Cố Giai: "Chúc mừng sinh nhật, Cố Giai. Đây là quà của ta. Hy vọng ngươi không chê a."
"Cảm ơn.."
Cố Giai tràn đầy vui vẻ nhận lấy hoa cùng quà tặng Trần Tự đưa tới.
Hứa Huyễn Sơn lúc này cũng đi ra, nắm chặt tay Trần Tự cười nói: "Cha nuôi của con gái ta, tại sao lúc này mới đên a, tất cả mọi người đều đang đợi ngươi đấy, mau vào đi."
Cố Giai nhìn thấy Hứa Huyễn Sơn rời đi, liền đi tới bên cạnh Trần Tự, nhỏ giọng nói: "Chung Hiểu Cần cũng tới, ngươi nể mặt ta, đừng có nóng giận a."
Trần Tự hướng về phía Cố Giai cười cười, nhẹ gật đầu, coi như đáp ứng.