Hai người đến chỗ triển lãm túi xách, nơi này có nhiều loại túi với kiểu dáng khác nhau, giá cả từ một vạn đến mười vạn đều có.
Vương Mạn Ny cầm lấy một cái túi xách bằng da, giới thiệu nói: "Đây là túi Bạch Kim, dùng tài liệu da cá xấu để chế tác, dài khoản ba mươi phân. Cái túi này, dung lượng lớn mà không mất đi phần ưu nhã, thực dụng cho người bận rộn, hơn nữa còn biểu hiện ra một loại mị lực vào ban đêm. Có điều cái túi này có giá khá cao, hơn nữa còn cần phối với mấy thứ khác."
Trần Tự cầm lấy cái túi nhìn nhìn, cũng không cảm thấy có gì đặc biệt, hắn thả xuống hỏi: "Cái này bao nhiêu?"
"Hai trăm ngàn. A, đúng rồi, đây là bệnh nghề nghiệp của ta, giới thiệu cho ngươi nãy giờ, quên mất ngươi không đủ tiền mua cái túi này." Vương Mạn Ny che miệng, hai mắt híp lại như hồ ly tinh.
"Làm sao ngươi biết ta mua không nổi?" Trần Tự cũng không tức giận, chỉ cười híp mắt hỏi.
"Chúng ta coi như quen cũng lâu, điều kiện gia đình ngươi thế nào chẳng lẽ ta không biết? Nói thật, chỗ này không thích hợp với ngươi, ngươi muốn tặng quà cho con gái, có thể mua nhãn hiệu bình thường." Vương Mạn Ny hảo ý khuyên nhủ.
"Chuyện này không cần ngươi quan tâm, ngươi chỉ cần giới thiệu cho ta là được." Trần Tự nói ra.
"Không phải chứ, Trần Tự, ngươi không phải tới đây gây hấn với ta đi! Nếu tí nữa có khách tới, ta cũng không tiếp đãi ngươi nữa." Vương Mạn Ny tức giận nói.
"Chỉ cần ta còn đứng ở đây, ngươi còn phải tiếp ta, trừ khi ngươi có thể tìm những người khác tiếp ta." Trần Tự cũng chẳng muốn khiến Vương Mạn Ny tức giận.
"Tốt, nếu như ngươi đã không nghe lời, ta đây tiếp tục giới thiệu cho ngươi, cho ngươi thèm chết." Vương Mạn Ny cau mày nói.
Vương Mạn Ny cảm thấy căm tức, trước đó khi nghe Trần Tự hát, cảm thấy người này không tâm thường, nhưng bây giờ cảm thấy Chung Hiểu Cần ly hôn đúng lắm, loại người này vừa biếи ŧɦái, tâm lý lại không bình thường.
Vương Mạn Ny hít sâu một hơi, cầm lấy một cái túi màu lam, giới thiệu nói: "Đây là túi Vương Phi, sản xuất bằng da bò, có kích thước dài hai mươi tám cm. Túi Vương Phi chia làm hai kiểu dáng "Sellier" cùng "Retorne"", đúng như tên gọi, túi bên trong cùng bên ngoài có thể đảo chiều cho nhau, hơn nữa cái đường may cũng được giấu kỹ, cảm giác sờ vào tương đối mền mại, thoải mái...."
Trần Tự nghe Vương Mạn Ny giới thiệu, cảm thấy đau đầu không thôi, không ngờ một cái túi lại có nhiều chân lý như vậy.
Vương Mạn Ny nhìn Trần Tự tựa cười không phải cười, nói: "Cái túi này có giá sáu mươi ngàn, bản cao cấp có giá chin mươi ngàn. Tính xuống, có lẽ cần người nào phải nhịn ăn chín mười thán mới đủ mua."
"A, sáu vạn sao, cái túi này có giá cũng tiễn nghi đấy." Trần Tự cười nói.
"Rất rẻ đấy, bất quá có người mua không nổi, chỉ có thể nhìn xem. Ngươi nói có đúng không, Trần Tự?" Vương Mạn Ny tủm tỉm cười nói.
"Ha ha."
Trần Tự cũng không đáp lời, nhìn về phía mấy cái túi khác.
Vương Mạn Ny lại đi qua chỗ khác, từ trên cao lấy xuống một cái túi mày cam.
"Túi này tên là Hermes Constance, lấy chữ "H" làm chủ để thiết kế, dây đeo của túi này có thể tùy chỉnh theo ý muốn của người dùng. Mỗi cái túi Constance được thiết kế đều là sản phẩm thủ công của từng nghệ nhân, phải trải qua nhiều giai đoạn mới cho ra đời một chiếc túi." Vương Mạn Ny nhìn cái túi trên tay, ánh mắt đều phát sáng.
"Túi này có bốn loại, nhiều loại màu sắc, túi Constance đã trở thành biểu tượng thời thượng của phái nữ. Không có một cái túi nào có thể hơn được. Hiện tại trong cửa hàng chỉ còn năm cái, giá rẻ nhất là bốn mươi ngàn tệ." Vương Mạn Ny cẩn thận từng li từng tí đặt túi trở về kệ.
"Tốt rồi, túi cũng xem xong, ngươi có thể đi chưa." Vương Mạn Ny quay đầu, hung hăn nói.
Hai tay Vương Mạn Ny khoang ngực, nhìn chằm chằm vào Trần Tự.
"Tại sao phải đi, ta còn chưa mua mà." Trần Tự lắc đầu.
"Trần Tự, ngươi đừng náo nữa, thời điểm ngươi ở đây ngây ngốc, không bằng về nhà nghĩ cách kiếm tiền đi." Vương Mạn Ny gần mất đi kiễn nhẫn.
"Ngươi còn không nói, nếu tặng quà, nên chọn cái túi nào đi." Trần Tự bất vi sở động nói.
"Vậy chọn cái này đi." Vương Mạn Ni chỉ vào kệ để túi Hermes Constance.
Trên kệ chỉ còn là túi màu cam, màu đen, màu trắng, màu cà phê cùng màu xanh lá.
Trần Tự suy nghĩ một chút, Cố Giai bình thường mặc màu đen cùng màu trắng, như vậy hai màu đen trắng lại không thích hợp, màu xanh thì không hợp với khí chất của nàng, màu cà phê thì khó nhìn, vậy chọn màu cam đi, vừa trẻ lại thời thượng.
"Lấy cho ta chiếc túi màu cam đi." Trần Tự nhìn Vương Mạn Ny nói ra.
Vương Mạn Nỹ khẽ giật mình, sắc mặt cổ quái nhìn Trần tự, có chút khó tin nói: "Trần Tự...Ngươi nghiêm túc?"
"Ừ, rất nghiêm túc, bằng không ta gọi đi theo làm gì, không phải muốn cho người được thưởng doanh thu sao?" Trần Tự hỏi ngược lại.
Trong nội tâm Vương Mạn Ny có chút lo lắng cầm lấy cái túi cam xuống, nàng vừa muốn đưa cho Trần Tự, nhưng rất nhanh thu về, xác nhận thêm lần nữa: "Trần Tự, ngươi không phải muốn chơi ta chứ, bằng hữu không chơi nhau kiểu vậy đâu."
"Yên tâm đi, ta là loại người thích lừa người khác sao?" Trần Tự vỗ vỗ sau lưng Vương Mạn Ny.
Hai máy Vương Mạn Nỷ đảo vòng vòng, bắt lấy tay Trần Tự, tà nhãn nhìn hắn nói: "Trần Tự, ta hiện tại mới phát hiện ngươi thích chiếm tiện nghi của người khác đấy, nãy thì cầm tay ta, lần này thì xoa lưng."
"Đây không phải do quan hệ chúng ta không tệ sao, nếu người lạ thì ta không dám làm đâu. Với lại, vừa rồi kéo tay ngươi không phải tình huống đặc thù sao?" Trần Tự nói.
"Hừ, coi như ngươi ăn nói có lý." Vương Mạn Ny nhăn mũi nói.
"Được rồi, tính tiền đi." Trần Tự quay đầu hướng quầy thu ngân đi đến.
"Ai? chậm một chút, chờ ta với." Vương Mạn Ny nhìn thấy Trần Tự rời đi, liền vội vàng đuổi theo.
Bên cạnh quầy thu ngân, phó chủ quản Đại Tây đã chờ sẵn.
"Tiên sinh, để ta giúp ngài đóng gói." Đại Tây khẽ cười nói.
"Tốt, cảm ơn, quẹt thẻ đi." Trần Tự đưa thẻ cho Đại Tây.
Túi sách bốn mươi ngàn tới tay, chừng này cũng coi như đủ làm quà tặng đưa cho Cố Giai
Trần Tự tay cầm túi xách, cười cười tạm biệt Vương Mạn Ny.
Nhìn thấy Trần Tự rời đi, sắc mặt Đại Tây lập tức suy sụp, sau đó quay đầu chiêu đãi khách nhân khác.
"Oa, Mạn Ny tỷ tỷ, không nghĩ tới ngươi lại quen nhiều tài nguyên tốt như vậy. Chẳng lẽ đây cũng là nam nhân của ngươi...Hay là bằng hữu?" Hai mắt Zoe tỏa sáng nhìn bóng lưng Trần Tự.
"Haha, chỉ là bằng hữu bình thường mà thôi. Hơn nữa cũng không phải chất lượng tốt, nhà hắn không giàu đâu." Vương Mạn Ny sợ đồng nghiệp gắn ghép mình cùng với Trần Tự.
"Thế này mà còn không giàu? Một thân Armani, một chiếc đồng hồ Richard Mille, một thân của hắn hơn bốn triệu đấy. Mạn Ny tỷ tỷ, tài nguyên tốt như vậy mà ngươi còn chướng mắt, không bằng giới thiệu cho ta đi." Zoe líu ríu nói không ngừng.
Trong đầu Vương Mạn Ny lúc này chỉ còn con số 4 triệu, không còn nghe Zoe nói gì nữa.
"Ngươi nói hắn...Một thân bốn triệu?" Vương Mạn Ny không thể tin nói.
"Đúng vậy a, vẫn là Đại Tây tỷ nói, nàng phát hiện chiếc đồng hồ mà vị khách kia đeo là loại đồng hộ mặt nạ của nhà Richard Mille. Chỉ riêng chiếc đồng hồ này thôi đã hơn bốn triệu, thật là người có tiền a." Zoe rung đùi đắc ý nói.
Trần Tự có tiền như vậy? Vương Mạn Ny nhìn bóng lưng Trần Tự ,xuất thần hồi lâu.