Sau một hồi chợp mắt để lấy lại tinh thần, Khâu Chấn Dương liền cùng Lăng Mộc đến khu vực thi đấu.
Tâm trạng của tất cả mọi người cũng không tệ lắm, biểu tình tràn đầy tự tin và tin tưởng.
“Bọn Lý Sóc chắc chắn có nghiên cứu qua phương thức chiến đấu của chúng ta, hơn nữa hắn rất có thiên phú về mặt chiến lược, giỏi sử dụng các chiêu thức bất ngờ, cho nên đến lúc đó bất cứ lúc nào ta cũng có thể thay đổi phương thức chiến đấu, mọi người nhất định phải nghe theo sự chỉ huy của ta, cho dù nếu ta bảo mọi người tặng đầu cho đối thủ cũng nhất định không phải không có tác dụng gì.”
Khâu Chấn Dương đưa ra lời dặn dò cuối cùng, dù sao thì Lý Sóc cũng không phải là một đối thủ bình thường, hắn có rất nhiều chiêu thức mà khiến cho ngay cả Khâu Chấn Dương khi nhìn thấy cũng cực kỳ kinh ngạc. Hắn không khác gì rắn độc đang ẩn nấp, một khi đối thủ thả lỏng, thì sẽ ngay lập tức bị hắn cắn nuốt đến mức không còn gì.
Mọi người đều biết tầm quan trọng của trận đấu này, tất cả đều sôi nổi gật đầu.
Suốt cả chặng đường này bọn họ đều rất cố gắng, cũng sắp nhìn thấy đỉnh núi rồi, bọn họ tuyệt đối sẽ không cho phép mình trở thành chướng ngại vật cho toàn đội!
“Được, chỉ có như vậy thôi, mọi người cố lên!”
Khâu Chấn Dương đưa tay hướng lòng bàn tay xuống dưới, mọi người đều đặt tay mình lên trên đó, sau đó đè mạnh xuống dưới:
“Tất thắng!”
Đây là một cuộc chiến không mấy gay cấn, nhưng lại khiến cho tất cả khán giả đang xem đều hồi hộp. Thật ra thì chuyện giữa Khâu Chấn Dương cùng Lý Sóc dù công khai hay bí mật thì đều rất thú vị. Bọn họ không ngừng thử thăm dò đối phương, không dễ gì ra tay, nhưng một khi ra tay nhất định sẽ phải khiến cho đội viên của đối phương tổn thất nặng nề!
Trận đấu mới chỉ qua được một nữa, hai bên đều mất đi một trinh sát binh cùng một đột kích binh. Khâu Chấn Dương hít một hơi thật sâu, mở bản đồ ra đem toàn bộ lộ tuyến mà mọi người đã thăm dò được quan sát lại thêm một lần nữa, cẩn thận xem xét còn chỗ nào có thể mai phục nữa hay không.
Lăng Mộc thân là phó quan của hắn cho nên vẫn luôn đi theo bên cạnh bảo hộ cho Khâu Chấn Dương, thấy hắn dừng lại liền biết hắn đang xem bản đồ. Nguyên soái của hai đội chính là người quan trọng nhất, bởi vì nguyên soái có thể khai thác toàn bộ tầm nhìn của đồng đội, hắn là người hiễu rõ nhất cố cục trên sân đấu, cũng là người mà tất cả mọi người ưu tiên bảo vệ đầu tiên.
“Tịch Tuấn, cậu đi phối hợp với Thần Vũ, bên kia hẻm núi có chút không bình thường, có thể là có người đang mai phục ở đó, nhớ kỹ phải thật cẩn thận, nếu lỡ như đối phương có bẫy rập thì ngay lập tức phải rút lui. Còn Tần Thiên, cậu lui về vị trí ba giờ của mẫu hạm trước đi, tùy thời chi viện cho bọn họ.” Khâu Chấn Dương không ngừng hạ mệnh lệnh, đồng thời cẩn thận chú ý đến hình ảnh mà trinh sát binh truyền lại, để truy tìm hành tung của kẻ địch.
Có lẽ đây là trận đánh mà Khâu Chấn Dương cẩn thận đến như vậy, ngay cả khán giả đang xem cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng, sợ bỏ lỡ gì đó.
Ngay khoảnh khắc mà tất cả mọi người để như muốn ngừng thở, thì cuộc chiến lập tức bùng nổ!
Quả nhiên Viên Thần Vũ gặp đột kích binh của đối phương, hơn nữa bên đối thủ có ba người, cho dù Tịch Tuấn có kịp thời đuổi tới, nhưng cái cục diện ba đấu với hai thì thật sự không được lạc quan lắm. Mặc dù hai người đã kịp thời rút nui, nhưng đối thủ không ngừng công kích, chặt đứt đường lui của bọn họ, khiến cho bọn họ rất khó di chuyển!
“Đệt, đám người này thật quá âm hiểm! Vậy mà lại để ba người phục kích ngay tại đây!” Nghĩ đến chuyện mình suýt chút nữa bị bọn họ phục kích suýt chết, Viên Thần Vũ liền hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng cho dù có tức giận như thế nào, thì Viên Thần Vũ vẫn phải nhịn xuống, tiếp tục nghe theo sự chỉ huy của Khâu Chấn Dương. Cho dù có nghẹn khuất ra sao, thì bây giờ thi đấu mới là quan trọng nhất, không thể có nửa phần sai sót!
Mắt thấy hai người sắp bị dồn đến bước đường cùng, Tần Thiên lúc này cũng kịp thời chạy tới, theo sau đó còn có Khâu Chấn Dương cùng Lăng Mộc!
“Được lắm nha Khâu Chấn Dương!” Viên Thần Vũ lập tức hưng phấn hẳn lên, vừa rồi hắn chịu thiệt mà nghẹn khuất muốn chết, bây giờ có thể trực tiếp toàn lực khai hỏa, quay lại truy đuổi ba tên đột kích binh vừa rồi truy đuổi hắn một cách mãnh liệt!
Thấy một màn này, ba tên đột kích binh kia trực tiếp sững sờ, Sao đột nhiên lại xuất hiện nhiều người như vậy? Hơn nữa vì sao nguyên soái của bọn họ cũng ở đây chứ?
Vừa rồi đội trưởng của bọn họ đã thông báo về vị trí nguyên soái của đối thủ… Chẳng lẽ đó là giả?
“Làm tốt lắm, Trình Viễn.” Khâu Chấn Dương ngồi trong cơ giáp câu môi cười, chỉ huy tất cả mọi người nhau tiến công.
Trình Viễn là một trinh sát binh khác trong đội, trinh sát binh ngoại trừ có kỹ năng ẩn thân, còn có cả kỹ năng bắt chước. Chẳng qua kỹ năng này chỉ có thể dùng một lần, trừ phi là thời điểm cực kỳ mấu chốt, nếu không thì sẽ không sử dụng.
Trước đó hắn cảm thấy có chút xao động, sau đó truyền tin tức cho Khâu Chấn Dương, người sau tức khắc đoán ra đó có thể là Lý Sóc. Dù sao thì bây giờ bên đối thủ đã mất đi hai người, chỉ còn lại hai thủ vệ binh bên chỗ mẫu hạm, bên Viên Thần Vũ có khả năng sẽ có mai phục, cho nên Khâu Chấn Dương bảo Trình Viễn giả thành cơ giáp của Lăng Mộc rồi đứng bên kia lắc lư một chút, cố ý để cho đối phương phát hiện.
Bởi vì trong trò chơi, trên cơ bản thì phó quan sẽ không rời khỏi nguyên soái của mình, cho nên Lý Sóc sẽ cho rằng Khâu Chấn Dương cùng Lăng Mộc đang ở bên kia. Hơn nữa hắn không cảm thấy đối phương phái trinh sát binh đã ngụy trang đến gần đây chỉ để lộ mặt, bởi vậy mới có thể nhận định đó chính là Lăng Mộc.
Đáng tiếc, Khâu Chấn Dương dùng lần ngụy trang duy nhất này để đặt cược, kết quả ván cược của hắn hoàn toàn chính xác! Chỗ của hai người bọn họ cách Viên Thần Vũ cũng không xa, sau khi hạ lệnh xong, hắn liền cùng Lăng Mộc chạy đến đây, vừa lúc có thể giúp họ đánh lui quân địch!
Năm đấu ba, kết quả đã thực rõ ràng, mặc dù đối phương ngoan cố chống trả nhưng vẫn không duy trì được lâu, rất nhanh ba người kia cũng đã chiến bại.
Lúc này, bên Lý Sóc chỉ còn lại nguyên soái, phó quan, một trinh sát binh cùng hai gã thủ vệ binh, căn bản không còn có thể lật ngược tình thế được nữa.
Lý Sóc nắm chặt nắm tay hung hăng đập vào bảng điều khiển, tức giận đến mức trong miệng cũng toát ra những câu thô tục.
Ván này chỉ dùng hai mươi phút đã có thể đi đêt ngồi kết, đội học viện Tinh Tế chiến thắng!
“Mọi người giỏi thật đó!” Sau khi rời khỏi khoang trò chơi, Trác Hàng cùng Quản Đường cười lớn chạy tới, cho mỗi người một cái ôm thật lớn.
Trên mặt mọi người đều tràn đầy vẻ hưng phấn cùng kích động, chặng đường này, cuối cùng thì bọn họ cũng hoàn thành được giấc mơ giành được giải vô địch rồi!
Khâu Chấn Dương nhìn nụ cười rạng rỡ trên mặt Lăng Mộc, trong làm cảm thấy thật hạnh phúc. Hắn đi qua nắm chặt tay Lăng Mộc, hất hất đầu với y: “Đi thôi, cùng đi nhận cúp chứ?”
Ở trên sân khấu, hiệu trưởng gọi bọn họ, cúp cũng đã được người khác đưa đến, chỉ chờ bọn họ lên lấy.
Trong lúc mọi người đang hưng phấn chạy lên sân khẩu, bọn Khâu Chấn Dương cũng đi ngang qua đội của Lý Sóc, còn câu môi giơ ngón giữa với bọn họ: “Đây là động tác trước đó ngươi để lại đúng không? Trả lại cho ngươi. Lần sau nhớ kỹ, nếu thi đấu thì hãy thi đấu cho đường hoàng, đừng có chơi trò tâm cơ, Thiên Đạo hảo luân hồi, thực lực mới là minh chứng tốt nhất!”
Đám người Viên Thần Vũ, tất cả đều giơ ngón giữa, ý trào phúng mười phần.
Sắc mặt của Lý Sóc rất khó coi, nhưng lại không nói gì cả, xoay người rời đi cùng với đồng đội của mình.
“Chặc, cái tên ngu ngốc! Đừng để ý đến hắn, chúng ta lên nhận thưởng đi, yahoo ~ !” Viên Thần Vũ hưng phấn chạy lên sân khấu, bị hiệu trưởng trừng mắt vài cái mới có thể kiềm chế lại tâm tình kích động của mình, cùng chờ tất cả mọi người đi lên sân khấu.
Là đội trưởng của toàn đội, tất nhiên Khâu Chấn Dương đứng ở chính giữa.
Tất cả những phóng viên bên dưới đều đang điên cuồng chụp ảnh, muốn lưu giữ lại cái khoảnh khắc vinh quang này.
“Trận thi đấu này kéo dài suốt nửa tháng, cuối cùng cũng đến hồi kết thúc. Cảm ơn những đồng học đã tham gia trận thi đấu lần này, cũng rất cảm ơn các vị bằng hữu đã giành thời gian của mình đến xem, để điện cạnh thi đấu học đường đã có bước khởi đầu tốt đẹp như vậy!” Hiệu trưởng cười tủm tỉm mà nói lời kết, đội của học viện Tinh Tế đoạt giải quán quân, đương nhiên ông rất cao hứng.
“Vậy bây giờ chúng ta hãy trao cúp cho đội giành giải nhất của ngày hôm nay nào!” Hiệu trưởng vỗ tay, sau đó nhận lấy một chiếc cúp hình cơ giáp cao tầm hai mươi centimet, trao cho Khâu Chấn Dương.
“Cảm ơn hiệu trưởng.” Khâu Chấn Dương cười nói cảm ơn, nhìn chiếc cúp trong tay mà khóe mắt không nhịn được run rẩy.
Không còn cách nào khác, ai bảo chiếc cúp này chính là do đệ nhất tập đoàn tài chính chế tạo cơ chứ.
Sau khi nhận được cúp, Khâu Chấn Dương lập tức truyền cho Lăng Mộc, người sau sửng sốt một chút, mím môi nâng lên một chút, sau đó truyền cho người khác đứng bên cạnh.
Chiếc cúp này thuộc về tất cả mọi người, ai cũng có thể cảm nhận trọng lượng của nó!
Thân là phó xã trưởng cùng quản lý, Trác Hàng cùng Quản Đường cũng đứng trên sân khấu. Ngay khi chiếc cúp được đưa đến tay, Quản Đường vừa khóc vừa cười, blah blah nói một đống lời cảm ơn với tất cả mọi người, sau đó gọi tên từng người trong đội, nói bọn họ đều quá tuyệt vời, khiến cho tất cả mọi người vừa cảm thấy buồn cười lại vừa thấy thương.
Cuối cùng cúp lại quay về trên tay Khâu Chấn Dương, sau đó hắn phát biểu một câu: “Chúng ta đã bắt đầu, hy vọng trong tương lai không xa thì thi đấu điện cạnh sẽ được hợp cách thi đấu chính quy và được phổ biến rộng rãi hơn! Tất cả mọi người cố lên!”
Khán giả bên dưới nhiệt liệt vỗ tay, làn đạn trong phòng phát sóng trực tiếp trên mạng nổi lên khắp màn hình.
Tất cả mọi người đều hoan hô!
Mà vào lúc này, Khâu Chấn Dương đột nhiên đưa cúp cho Trác Hàng đang đứng bên cạnh, sau đó lấy thức gì đó từ trong túi ra, quỳ gối trước mặt Lăng Mộc trước mặt mọi người.
Lăng Mộc bị dọa cho sửng sốt, nhanh chóng cúi người muốn kéo người dậy, lại bị Khâu Chấn Dương nắm lấy cổ tay.
“Lăng Mộc.” Sắc mặt Khâu Chấn Dương nghiêm túc, nhìn thẳng vào mắt y.
Tình huống bất người này khiến cho Lăng Mộc sửng sốt một chút, không tiếp tục đỡ nữa. Y nhìn tư thế này của Khâu Chấn Dương, loáng thoáng đoán được hắn đang định làm gì, trong đầu dần nhớ lại, trước đó, hình như trước đó lúc y đang say ngủ hắn đã từng nói với y.
Là về, chuyện cầu hôn.
Trong lòng cảm thấy căng thẳng, Lăng Mộc cảm thấy cả người cứng đờ lên, lỗ tai chậm rãi đỏ lên.
Dường như đồng đội cùng khán giả cũng ý thức được điều gì đó, tất cả mọi người đều trở nên yên lặng, hưng phấn mà nhìn hai người đang đứng trên sân khấu.
“Trước đó anh đã từng hỏi em, em thích dạng cầu hôn như thế nào.” Hiếm khi Khâu Chấn Dương cảm thấy có chút thẹn thùng, gương mặt cũng chậm rãi đỏ lên, “Vì em không nói chính xác được em muốn gì, cho nên anh nghĩ, cầu hôn em trong thời khắc như thế này có sẽ khá tốt.”
Hắn mở hộp màu lam trong tay ra, bên trong có một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo, kiểu dáng tuy rằng đơn giản, nhưng có thể khiến cho người khác vừa liếc mắt một cái liền thích.
“Thật ra nếu nghiêm túc mà tính, thời gian chúng ta tiếp xúc thật sự còn chưa đến một học kỳ. Nhưng mà, chuyện chúng ta đã trải qua, chỉ sợ còn khắc cốt minh tâm hơn hầu kết tất cả bạn lữ với nhau.” Khâu Chấn Dương nới như lời này tràn đầy tình ý, trong mắt như chứa đựng cả một dải ngân hà, trong mắt chỉ có một mình Lăng Mộc.
Hắn lấy nhẫn trong hộp ra: “Cả đời này anh muốn ở bên em, chia sẻ vui sướиɠ cùng hy vọng, cùng gánh vác bi thương cùng thất vọng, anh sẽ quan tâm yêu thương em cả đời, nâng niu em trong lòng bàn tay mà yêu thương, làm người mà anh yêu thương nhất đời này.”
Lăng Mộc cắn môi, hốc mắt đỏ lên.
“Cho nên, gả cho anh được không?”